Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 505



Chương 505: Hôn lễ (4)

Thần Nghiêm Vương tự cho bọn họ cái thân phận như vậy, không chỉ có Tân Thiên Vương kinh ngạc, tất cả mọi người ở đây đều không kìm nén được sự kích động mà ồ lên.

Ai cũng biết thân phận của Thần Nghiêm Vương vô cùng cao quý, tính cách lại cao ngạo, rất ít khi có thái độ thân thiết với người khác, hiện giờ ở trước mặt nhà họ Tân lại tỏ rõ thái độ của bản thân…

Mọi người đều có thể nhìn ra được Thần Nghiêm Vương này rất hài lòng với cậu con rể này.

Tần Thiên Vương cũng bảo Tân Thiên Lâm đứng bên cạnh hành lễ lại, hai nhà có tiệc cưới, gặp mặt nói chuyện liền cảm thấy niềm vui được nhân lên nhiều lần.

Sau khi nói chuyện xong, một tia nghi hoặc dấy lên.

“Ủa, sao không thấy cậu cả nhà họ Tần tới?”

Thần Nghiêm Vương nhìn bốn phía xung quanh, phát giác không thấy bóng dáng Tân Vũ Phong.

Hôm nay là ngày vui của Tân Vũ Phong, chú rể sao lại không xuất hiện.

“Tần Vũ Phong không có đi cùng chúng tôi, nó sẽ đến ngay!” Tần Thiên Vương vội vàng lên tiếng giải thích.

Thần Nghiêm Vương tuy rằng có chút hoài nghi đối với bọn họ, nhưng cũng chỉ cười rồi gật đầu.

Ngọc Thừa Phong đứng bên cạnh Thần Nghiêm Vương lên tiếng: “Có một người em rể như Tần Vũ Phong, đó là vinh hạnh của Ngọc Thừa Phong!”

Mọi người đầu gật đầu cho rằng đó là điều đương nhiên.

Ngọc Thừa Phong lại tiếp tục nói: “Em gái cháu từ nhỏ đã luyện võ, năng lực hiện giờ cũng có thể đánh gục được không ít đàn ông ở Hoa Hạ, cho nên người xứng với em ấy cũng chỉ có Tần Vũ Phong!”

Tần Thiên Vương xấu hổ chỉ biết gật đầu cười ngượng, lại nghe Ngọc Thừa Phong nói tiếp: “Em gái lấy Tân Vũ Phong, hai người bọn họ rất xứng đôi, mà nhà họ Ngọc chúng tôi cũng được hưởng tiếng thơm lây”

Trong lòng Ngọc Thừa Phong hiểu rõ nhà bọn họ có uy quyền ở Hoa Hạ, đó không chỉ vì dòng dõi quý tộc, mà bởi vì cha anh ta là chiến thần không màng chuyện sống chết nơi chiến trường mới có thể đổi lấy được danh hiệu như ngày hôm nay.

Nhưng điều đó còn chưa đủ, nhà họ Ngọc cần một uy danh lớn hơn ở Hoa Hạ, mà người có thể để gia đình bọn họ vang danh chỉ có thể là Tần Vũ Phong.

“Cậu chủ Ngọc Thừa Phong nói rất đúng!”

Tân Thiên Vương gật đầu cho có lệ.

Khương Thạch Phương đứng bên cạnh ông ta lại bày ra thái độ thờ ơ, chỉ gật đầu theo Tân Thiên Vương, không có chút thành ý nào.

Mà Tân Thiên Lâm lại không nói một câu nào, trên mặt hiện lên sự oán hận, trong đôi mắt chứa đựng đầy sự đố kỵ.

Đối với anh ta, Tần Vũ Phong luôn là cái gai trong mắt. Vốn dĩ Ngọc Linh Long là vợ sắp cưới của anh ta! Ngay cả sự chú ý của tất cả mọi người trên đất nước này, cũng phải đổ dồn về phía anh ta.

Ngọc Linh Long là người con gái xinh đẹp của Hoa Hạ, không chỉ có vẻ ngoài thanh thuần, tuổi hãn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới tông sư cường giả. lại là con gái của một gia đình quyền thế, có thể nói rất nhiều đàn ông trên đất nước này đều mong có thể kết hôn với cô ấy.

Nếu ai cưới được cô ấy chính là vinh hạnh cả đời.

Nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp cùng dáng người uyển chuyển của Ngọc Linh Long, bàn tay Tân Thiên Lâm không khỏi siết chặt lại.

Hôm nay, tiệc cưới ở phủ của Thần Nghiêm Vương vô cùng xa hoa, nếu ai có thể trở thành vị hôn phu của cô ấy, có thể nói rằng sẽ trở thành người nổi bật của Hoa Hạ.

Hiện giờ, người đẹp cùng danh tiếng, trong nháy mắt đều tuột khỏi tầm tay.

Hiện tại anh ta có khác gì một tên rác rưởi, đừng nói đến kết hôn, ngay cả tính mạng cũng cần đến tủy của Tần Vũ Phong để duy trì tính mạng, làm sao còn có thể mơ đến chuyện cưới con gái của Thần Nghiêm Vương?

Chuyện tốt như vậy lại rơi vào tay của Tần Vũ Phong!

Nghĩ đến đây, Tân Thiên Lâm hận không thể giết chết Tân Vũ Phong cho hả giận.

Đột nhiên, cánh tay của Tần Thiên Lâm bị một người vỗ nhẹ, đó là Khương Thạch Phương.

Bà ta nhìn Tân Thiên Lâm rồi lắc đầu, ý bảo xung quanh có nhiều khách khứa, lúc này anh ta mới nghĩ đến đây là phủ của Thần Nghiêm Vương, biểu hiện của anh ta không tốt sẽ bị người khác chỉ trích.

Nhưng bắt anh ta dùng khuôn mặt tươi cười để nhìn Tần Vũ Phong cưới Ngọc Linh Long, anh ta thật sự không làm được cho nên anh ta lạnh lùng đứng lui về phía sau lưng Khương Thạch Phương.

“Đúng rồi, Vương gia, quận chúa đâu rồi?”

Đột nhiên Tần Thiên Vương lên tiếng hỏi.

Vừa dứt lời, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa.