Chiến Thần Hắc Ám

Chương 145: 145




Biệt thự Sơn Thủy.

Từ sau khi tách ra khỏi hai mẹ con Liễu Phi Tuyết, đây là chỗ ở tạm thời của Huỳnh Nhân.

Sáng sớm, Huỳnh Nhân mồ hôi nhễ nhại kết thúc tập luyện, đang chuẩn bị đi tắm, thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Là video call của Liễu Phi Tuyết.

Huỳnh Nhân ngay cả tắm rửa cũng không lo nữa, vội vàng bắt máy.

Thời gian gần đây mặc dù Huỳnh Nhân đã rời đi, nhưng ngày nào Liễu Phi Tuyết cũng sẽ gọi video call cho Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân biết, không phải là Liễu Phi Tuyết nhớ mình rồi, mà là…con gái.

Phần lớn thời gian video call, đều là Huỳnh Nhân và Tiểu Như nói chuyện với nhau, còn Liễu Phi Tuyết lại mang vẻ mặt phức tạp áy náy đứng một bên.

“Bố!”
Ngay khi điện thoại được kết nối, tiếng kêu lanh lảnh kích động của Tiểu Như vang lên.

Con bé vừa mới tỉnh dậy, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ hoạt hình màu hồng, cực kỳ đáng yêu.

“Bố đây.

” Huỳnh Nhân vội vàng trả lời, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Có cô con con gái tự như một thiên thần nhỏ như này, trái tim của Huỳnh Nhân tan chảy hết cả rồi.

“Bao giờ thì bố quay về vậy ạ? Con nhớ bố lắm…”
Tiểu Như mở to đôi mắt ngây thơ, hồn nhiên nói.

Câu nói vang lên, tim Huỳnh Nhân cũng co rút đau đớn, tựa như bị ai đó khoét một miếng trên tim vậy.

Sâu thẳm trong nội tâm, lệ khí bộc phát.

Nếu không phải là bị hoàng tộc Yến Lăng uy hiếp, làm sao Liễu Phi Tuyết lại bị ép đến bước đường này?
Huỳnh Nhân ngược lại không sao cả, nỗi khổ tương tư 5 năm qua anh còn vượt qua được, huống chi là chút thời gian này?
Anh là lo cho con gái!
Liễu Phi Tuyết đứng bên cạnh cũng trầm mặc, cắn chặt môi, chìm trong cảm giác tự trách.

“Không sao đâu, anh không trách em.


Huỳnh Nhân nhìn cô, dịu dàng nói.

Ngừng lại một chút, rồi lại nói với Tiểu Như.


“Tiểu Như ngoan, qua mấy ngày nữa bố sẽ về.


“Mấy ngày là bao lâu ạ?”
“…”
Lại là một hồi im lặng.

Chỉ là lời nói hồn nhiên của một đứa trẻ, nhưng lại luôn chọc trúng chỗ mềm yếu nhất trong nội tâm của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết.

”Nửa tháng!” Liễu Phi Tuyết đột nhiên nói.

Huỳnh Nhân kinh ngạc nhìn về phía cô.

Tiểu Như lập tức cười tươi.

“Vâng, nửa tháng sau, bố nhất định phải về đó.


”Được…”
Huỳnh Nhân ngẩn ngơ đáp lại một tiếng, ngạc nhiên nhìn Liễu Phi Tuyết.

“Con đi rửa mặt đi.


“Vâng ạ!”
“Tiểu Như ngoan ngoãn đáp lại, sau đó mang vẻ mặt không nỡ rời xa vẫy tay chào Huỳnh Nhân.

“Tạm biệt bố.


Sau khi đuổi con gái ra chỗ khác, Liễu Phi Tuyết mới nhìn về phía Huỳnh Nhân, đôi mắt của cô ngập tràn sự kiên định.

“Trong nửa tháng, chỉ cần người của hoàng tộc Yến Lăng không đến, thì anh quay về đi!
“Vậy nếu như người của Yên Lăngđến thì sao?”
Liễu Phi Tuyết trong chốc lát lại lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu, nhìn thẳng vào Huỳnh Nhân, nhẹ nhàng nói.

“Anh có thể bảo vệ em và con, đúng không?”
Cả người Huỳnh Nhân run lên, lập tức đáp lại.

“Đương nhiên, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn hại đến một sợi lông của mẹ con em!”
“Được”
Liễu Phi Tuyết lại nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân một lúc, rồi tắt máy.

Tay Huỳnh Nhân nắm chặt lấy điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, gọi cho một số điện thoại.


“Thiếu chủ.


Giọng điệu Lưu An cung kính.

“Truyện lệnh của tôi, lệnh mười đại binh vương, dẫn theo mười vạn đại quân, đến ngoài thành phố Minh Châu đợi lệnh.


Huỳnh Nhân lạnh lùng nói.

“Nếu như nửa tháng sau mẹ con Liễu Phi Tuyết bình an vô sự, thì tự động rút lui, nhưng nếu bọn họ thiếu một sợi lông…”
“Đại quân ngay lập tức tiến thẳng về phía nam, san bằng hoàng tộc Yên Lăng!”
Rầm.

Ngôn Tình Sắc
Lời vừa nói ra, tâm thần Lưu An liền chấn động, dù qua điện thoại, cô vẫn cảm nhận được một luồng sát khí ngất trời.

“Rõ!”
Tay nắm chặt điện thoại, chắp ra sau lưng, đôi con ngươi nhìn về phía xa, hơi lạnh lan tỏa khắp nơi.

“Hoàng tộc Yên Lăng, nếu các người dám tới, thì tôi cũng không ngại xóa sổ một hoàng tộc đâu…”
Sau đó, Huỳnh Nhân đến tòa nhà Quốc tế, tập đoàn Long Đằng dưới sự quản lý của Liễu Nham, phát triển không ngừng, tiếp được rất nhiều đơn lớn.

“Anh rể…”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Huỳnh Nhân quay đầu lại, chỉ thấy Liễu Thụy Hoa duyên dáng yêu kiều đứng ở cổng tòa nhà Quốc tế.

mỉm cười chào hỏi anh.

“Thụy Hoa? Sao em lại ở đây?”
Huỳnh Nhân kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, bước qua.

“Em đến thực tập.


Lâm Chiếu Vân cười nói, Huỳnh Nhân lúc này mới để ý Liễu Thụy Hoa đang mặc trang phục công sở.

Trong chốc lát tầm mắt có chút hốt hoảng, Liễu Thụy Hoa và Liễu Phi Tuyết lớn lên vốn dĩ đã có 8 phần giống nhau, lúc trước còn có thể dựa vào khí chất và cách ăn mặc để phân biệt.

Liễu Thụy Hoa trẻ trung năng động, phong cách thời trang cũng đa dạng, còn Liễu Phi Tuyết mặc đồ công sở quanh năm, hào quang mạnh mẽ.


Bây giờ Liễu Thụy Hoa cũng mặc đồ công sở, nhìn lần đầu, hai người y như nhau, tựa như là từ một khuôn đúc ra.

“Em cũng thực tập ở đây à?”
Liễu Thụy Hoa bất mãn bĩu môi, oán trách.

“Chuyên ngành của của em là y, đơn vị thực tập nên là kiểu bệnh viện gì gì đó chứ, kết quả trường lại phân em đến một công ty thẩm mỹ, ở ngay gần tòa nhà Quốc tế đây này, đây không phải là râu ông nọ cắm cằm bà kia à?”
“May là còn gần chỗ đi làm của anh rể, nên em qua thăm anh xíu.

Nói chuyện một lúc, Liễu Thụy Hoa lại vui vẻ cười tươi.

“Hóa ra là như vậy.


“Huỳnh Nhân lộ ra nụ cười.

“Chỉ chào hỏi mỗi anh, không qua chào hỏi chị em cái, không sợ chị em tổn thương à?
“Chị em bận lắm.


Liễu Thụy Hoa bĩu môi, nói.

“Hơn nữa, nếu chị ấy biết em thực tập, nói không chừng lại dạy dỗ em, em không ngu thế đâu.


“A! Không nói nữa, em muộn rồi!”
Nhìn nhìn thời gian, Liễu Thụy Hoa lập tức vội vàng rời khỏi, vừa chạy cừa không quên quay đầu.

“Anh rể, đợi em tan ca nhớ mời em ăn tối”
Nhìn bóng dáng Lâm Chiếu Vân vội vã rời đi, Huỳnh Nhân bất lực lắc đầu.

Song, họ đều không biết rằng, ở một ngã rẽ không xa, có 4 cặp mắt đang quan sát nhất cử nhất động của Huỳnh Nhân và Liễu Thụy Hoa.

Một trong số chúng rút ra một bức ảnh, tỉ mỉ đối chiếu.

Người trong ảnh, vậy mà lại là Liễu Phi Tuyết!
Tên đó sờ sờ cằm, biểu cảm quỷ quái hỏi.

“Là cô ta à?”
“Chắc chắn là cô ta rồi.


Tên đàn ông da đen bên cạnh miệng toàn răng văng cười nói.

“Sao tao thấy có chỗ nào khác khác?”
Tên đàn ông cầm đầu sắc mặc kỳ quái.

“Người trong tấm ảnh này vừa nhìn đã biết là một nữ cường nhân, người vừa rồi khí chất kém quá xa.


”Đại ca, anh từng nói là, người phụ nữ trong ảnh và người đàn ông kia có quan hệ tình nhân, làm gì có người phụ nữ nào ở trước mặt bạn trai mà còn nghiêm túc?”
Nghe như vậy, tên đàn ông cầm đầu lập tức xóa bỏ hoài nghi.


“Vậy hành động thôi…”
Trời chập tối, giờ cao điểm tan tầm.

Liễu Thụy Hoa vừa kết thúc một ngày làm việc bước ra khỏi công ty, đi về phía tòa nhà Quốc tế.

Nhưng mà, đi được nửa đường, sau lưng đột nhiên có bốn người bước đến, một phát che lấy miệng của cô, kéo cô vào bụi cỏ bên cạnh.

“Ưm…”
Bất chợt, đồng tử của Liễu Thụy Hoa co lại, cô liều mạng vùng vẫy, thậm chí còn đánh bật cả giày cao gót.

Thế nhưng, một cô gái yếu đuối, làm sao có thể là đối thủ của 4 tên đàn ông vạm vỡ? Rất nhanh đã bị khống chế, lôi vào trong bụi cỏ.

Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Liễu Thụy Hoa cắn một phát vào cổ tay của một tên đàn ông.

Máu tươi lập tức chảy ròng ròng.

“A…”
Tên đó đau khổ hét lên thảm thiết cúng theo đó vang lên.

Liễu Thụy Hoa hít thở từng ngụm khí trong lành, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi nhìn bốn tên đàn ông.

“Các người là ai? Muốn làm cái gì?”
“Em gái, cũng mạnh mẽ đấy nhỉ, xem ông đây đánh chết mày…”
Tên đàn ông bị cắn vừa hút máu từ vết thương, vừa sải bước lớn về phía Liễu Thụy Hoa, nói rồi tên đó giơ tay lên.

định quạt về phía Lâm Chiếu Vân.

Lại bị tên lùn đứng bên cạnh ngăn lại.

“Đại ca, anh quên rồi à, phải còn sống, hơn nữa trên người cũng không được có vết thương…”
Tên đàn ông nghe vậy mới hạ tay xuống, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Hừ, xem như mày may mắn, nhưng mày cứ đợi đấy cho ông đây, đợi đại ca chơi mày xong, thì đến lượt anh em bọn tao chơi.


“Cứu…Cứu mạng!”
Liễu Thụy Hoa cuối cùng cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì, quay người chạy hướng tòa nhà Quốc tế.

Vừa chạy, vừa rút điện thoại, gọi cho chị.

Nhưng mà, mới chạy được có vài bước đã bị bắt lại.

“Còn muốn báo cảnh sát?”
Một tên béo cầm bao tải trùm lên người Liễu Thụy Hoa.

Tầm nhìn trước mắt chỉ còn là một mảnh tối tăm, điện thoại trong tay, cũng trượt xuống, rơi vào trong bụi cây.

“Mau đưa cô ta đi!”
Bốn tên đàn ông cho Liễu Thụy Hoa vào một cái bao tải, rồi nhét vào trong một chiếc xe van.

.