Chiến Thần Hắc Ám

Chương 157: Trục xuất khỏi nhà họ Thiều



Đại hội thương nghiệp tiến hành đâu vào đấy, đại diện các gia tộc lớn đều lên đài, đưa ra ưu thế công ty dưới trướng gia tộc mình.

Huỳnh Nhân nghe được đại khái nội dung, tóm lại là Tập đoàn Thiều Thị muốn triển khai một hạng mục mới, nhưng hạng mục này không phải từ Thiều Thị đưa ra, mà là xem trong tay các gia tộc có hạng mục gì tốt.

Nói là đại hội thương nghiệp còn không bằng nói là một buổi đấu thầu đầu tư, ai nắm trong tay hạng mục tốt, Thiều Gia Nguyệt sẽ đầu tư cho người đó.

Đầu tư là một môn học vấn, mà tại phương diện này, ánh mắt Thiều Gia Nguyệt có thể xem như tinh tường vô cùng. Dù là ông cụ Thiều cũng không bới lông tìm vết nổi.

Sau một hồi luân phiên phát biểu, Thiều Gia Nguyệt chợt cau mày hỏi.

"Sao không thấy người của Tập đoàn Lệ Tinh tới?"

Thiều Nghiêm vội vàng nói: "Tổng Giám đốc Thiều, Giám đốc Lê của Tập đoàn Lệ Tinh tới rồi, nhưng sau đó lại rời đi."

Thiều Gia Nguyệt hơi nheo mắt lại, có ý khởi binh vấn tội.

"Đang yên đang lành sao người lại đi rồi?"

Thiều Nghiêm sợ nhảy dựng, vội vàng nói.

"Bởi vì anh họ Thiều Minh liên tục bức bách, anh Huỳnh sợ Giám đốc Lê bị va chạm nên đề nghị Giám đốc Lê đi trước."

"Thiều Nghiêm, cậu câm miệng cho tôi."

Nhất thời, Thiều Minh không màng vết bỏng nóng rát trên mặt, đứng lên quát lớn.

Chỉ là vừa nói đến một nửa đã cảm thấy sau lưng có một ánh mắt lạnh cả người, anh ta hoảng sợ không dám nói thêm nữa.

Thiều Gia Nguyệt cũng không nổi giận với Thiều Minh, thu hồi tầm mắt, nói với gia chủ các gia tộc tại nơi này.

"Phương án của các vị tôi đều có hiểu biết rồi, sau đó Thiều Thị sẽ cân nhắc cẩn thận, trong vòng ba ngày đưa ra câu trả lời thuyết phục cho các vị."

"Cảm ơn Tổng Giám đốc Thiều."

Các gia chủ lục tục rời đi, hội trường tiệc lập tức trở nên vắng lặng.

Chỉ có nhà họ Hào và nhà họ Hoắc không rời đi cùng mọi người, Hào Tinh Húc và Hoắc Ca đứng chung một chỗ, nhỏ giọng thương lượng việc gì đó.

Huỳnh Nhân xem ở trong mắt, trong lòng âm thầm cười lạnh liên tục.

Xem ra bọn họ vẫn không muốn buông tha cho cơ hội thân cận nhà họ Thiều.

"Thiều Gia Nguyệt, đại hội thương nghiệp đã kết thúc, có phải có thể xử lý ‘chuyện nhà’ rồi không?"

Thiều Văn Sơn đi về phía Thiều Gia Nguyệt, vẻ mặt hờ hững, không mặn không nhạt hỏi một câu.

Thiều Gia Nguyệt gật đầu.

"Đương nhiên."

Thấy Thiều Gia Nguyệt thuận theo, người nhà họ Thiều đồng loạt thờ phào nhẹ nhõm, sau đó hung tợn trừng Huỳnh Nhân.

Theo cái nhìn của bọn họ, việc Thiều Gia Nguyệt thu thập Huỳnh Nhân chỉ là sớm hay muộn thôi.

Hào Uy và Hoắc Thiên Quân cũng vui sướng khi người gặp họa nhìn Huỳnh Nhân, hét lớn một tiếng.

"Huỳnh Nhân, đã đến lúc này rồi mày còn không thừa nhận tội của mình? Chẳng lẽ cứ phải chờ cô Thiều đích thân ra tay mày mới chịu khuất phục sao?"

Huỳnh Nhân vẫn nhàn nhã ung dung ngồi trên ghế như cũ, nghiền ngẫm ngắm hai người này.

"Hai người chắc chắn Thiều Gia Nguyệt sẽ ra tay với tôi cơ à?"

"Láo xược. Tên cô Thiều là để cho mày gọi thẳng như thế à?"

Hào Uy còn đang bày tỏ lòng trung thành, chỉ vào Huỳnh Nhân hét lớn.

"Trước kia là do mày may mắn, vừa vặn đụng phải đại hội thương nghiệp nên cô Thiều mới không có thời gian làm gì mày thôi. Giờ đại hội thương nghiệp đã kết thúc, tao xem mày có trốn đằng trời."

"Trốn? Ai nói tôi định chạy trốn?"

Huỳnh Nhân bị sự ngu xuẩn của Hào Uy chọc cười, từ tốn đứng lên, dáng người cao ngất sừng sững như núi, đi thẳng về phía Thiều Gia Nguyệt.

Tiếng bước chân trầm ổn có lực vang lên.

"Hôm nay tôi đến nhà họ Thiều là để đòi công đạo. Không có lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ không đi, thậm chí các người, đừng hòng người nào rời khỏi một bước."

"Mày muốn làm gì?"

"Đứng lại. Không được tiến tới thêm bước nào nữa."

Người nhà họ Thiều đều bị khí thế của Huỳnh Nhân dọa sợ, Hào Uy lại tiến mấy bước, che trước mặt Thiều Gia Nguyệt, chính khí nghiêm nghị nói.

"Cô Thiều yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, tôi tuyệt không không để tên rác rưởi này chạm vào một sợi tóc của cô."

Nhưng Thiều Gia Nguyệt lại chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt đẹp xẹt qua tia lạnh.

"Tránh ra."

"Cô Thiều…"

Hào Uy đang muốn nói chuyện, sau lưng lại chợt vang lên giọng nói lạnh nhạt.

"Cậu xác định muốn chắn tôi à?"

Hào Uy nhìn lại, thoáng cái sợ đến dại cả ra.

Chỉ thấy Huỳnh Nhân đã đứng sau lưng Hào Uy, đang nhìn xuống anh ta từ trên cao, tựa như nhìn một con kiến hôi vậy.

"Tôi đã nói là tránh ra."

Giọng nói lạnh băng của Thiều Gia Nguyệt cũng vang lên lần nữa.

Hai luồng khí thế mạnh mẽ mang theo sát khí, ầm ầm áp tới một chỗ.

Hào Uy bị kẹp bên trong sợ đến mức trắng bệch cả mặt, bởi vì quá mức khiếp hãi mà ngồi phịch luôn xuống mặt đất.

Hào Uy dùng cả tay cả chân, bò cách xa Huỳnh Nhân và Thiều Gia Nguyệt tựa như một con chó.

"Ba, sợ chết con rồi…"

Anh ta đi tới bên chân Hào Tinh Húc, ôm ống quần ông ta, run lẩy bẩy tránh ra đằng sau.

"Đồ vô dụng."

Hào Tinh Húc phẫn nộ không thôi, đạp thẳng lên người Hào Uy, đá anh ta sang một bên.

Thế mà bị dọa bò như chó quay lại, mất sạch mặt mũi rồi.

Nhưng lời tuy nói là như vậy, dù là Hào Tinh Húc cũng kinh hãi không thôi. Rõ ràng là hai người kia giằng co, vậy mà ngay cả ông ta cũng cảm giác được lực áp bách run cả người.

Thiều Tuân, Thiều Văn Sơn dẫn theo những người khác nhà họ Thiều liên tục lui lại, không dám tới gần.

Đôi mắt đỏ của Lưu An tràn đầy kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn về phía Thiều Gia Nguyệt càng thêm nghiêm túc.

Vừa rồi Thiếu chủ đã phóng khí thế ra, vậy mà cô gái này không sợ chút nào, thậm chí dám đứng lên đối mặt.

"Đã lâu không gặp."

Giằng co chấm dứt, Thiều Gia Nguyệt cười khẽ như đối mặt một người bạn cũ: "Tôi còn tưởng anh sẽ không về nữa."

"Làm cô thất vọng rồi."

Huỳnh Nhân cũng thu hồi khí thế, cười nhẹ nhàng.

"Con người tôi có cái thói quen, ai dám tới gây chuyện thì tôi không thể khiến người đó sống an ổn."

"Nhìn ra được."

Thiều Gia Nguyệt nhìn về phía vẻ Thiều Minh khiếp sợ bên kia và Thiều Hải Hà vẫn còn hôn mê bất tỉnh, thở dài.

"Nhưng mặc kệ thế nào tôi cũng là gia chủ nhà họ Thiều, anh đến nhà họ Thiều đánh hai anh trai của tôi thành ra thế này. Nếu tôi không làm cái gì thì tôi cũng không có tư cách ngồi vị trí gia chủ."

"Vậy cô hỏi xem bọn họ làm chuyện tốt gì đi."

Huỳnh Nhân lạnh nhạt nói.

"Bọn họ định bắt cóc vợ của tôi, lại trói nhầm em vợ tôi. Cô nói có đáng chết không?"

Dừng một chút, Huỳnh Nhân nguy hiểm nheo mắt lại.

"Tốt nhất là cô không biết chuyện này."

"Vợ của anh?"

Nghe Huỳnh Nhân nói xong, Thiều Gia Nguyệt như nhớ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Huỳnh Nhân nhìn ra Thiều Gia Nguyệt thật sự không biết chuyện. Vì vậy thuật lại sự kiện một lần.

Sau khi nghe xong, mặt Thiều Gia Nguyệt đã trở nên lạnh băng.

"Không biết sống chết, chết không hết tội."

"Mày nói cái gì?"

Lời này vừa ra, Thiều Văn Sơn, ba của Thiều Hải Hà lập tức phẫn nộ hét lên, căm hận nhìn Thiều Gia Nguyệt.

Những người khác nhà họ Thiều đều không dám tin tưởng nhìn cô ta, không ai nghĩ tới đối phương lại nói ra một câu như vậy.

"Thiều Gia Nguyệt, cháu có biết cháu đang nói cái gì không."

Thiều Tuấn cũng xanh mặt mắng.

"Ông nội, nếu ông biết vợ anh ấy là ai thì sẽ không nghĩ vậy nữa đâu."

Thiều Gia Nguyệt lại ngồi về chỗ của mình, nhìn Huỳnh Nhân nói.

"Chuyện này tôi có thể thay mặt nhà họ Thiều xin lỗi anh."

Huỳnh Nhân mặt không đổi sắc, đầy thâm ý nhìn cô ta một cái. Cô ta quả nhiên biết chuyện anh và Liễu Phi Tuyết.

"Thiều Gia Nguyệt. Con ranh ăn cây táo, rào cây sung nhà mày, đây là thái độ làm gia chủ của mày đấy à?"

Thiều Tuấn lập tức nổi trận lôi đình, tức giận quát lớn.

"Nửa đời sau Hải Hà cũng chỉ có thể nằm trên giường mà thôi, hung thủ hành hung lại ngay trước mắt mà mày cũng không để ý, còn muốn xin lỗi thằng rác rưởi kia. Mày bảo nhà họ Thiếu phải giấu mặt đi đâu hả."

Thiều Gia Nguyệt biết làm như vậy nhất định sẽ khiến cho nhiều người tức giận, nhưng cô ta vẫn bình tĩnh vô cùng.

"Cháu chỉ đứng ở góc độ có lợi nhất cho nhà họ Thiều mà cân nhắc thôi. Thiều Hải Hà thấy sắc nảy lòng tham, làm ra chuyện khốn nạn như vậy, bị cắt đứt kinh mạch cũng là xứng đáng. Nếu liên lụy nhà họ Thiều mới là mất nhiều hơn được, cháu không làm sai."

"Liên lụy nhà họ Thiều?"

Thiều Tuấn phẫn nộ nghiến răng.

"Một thằng rác rưởi, năm năm trước chạy tới nhà họ Thiều ở rể mà thôi, có năng lực gì liên lụy nhà họ Thiều chứ."

Thiều Gia Nguyệt lắc đầu, vẫn không nổi giận.

"Ông nội, ông cố chấp quá. Thiều Gia Nguyệt xin khuyên ông một câu, đừng dùng đôi mắt lão hóa của ông nhìn người."

"Ba."

Thiều Sơn vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng.

"Thiều Gia Nguyệt khiến tim người nhà họ Thiều tan nát, đã không thích hợp làm gia chủ nhà họ Thiều, hủy chức vị của con bé đi."

"Hơn nữa, máu chảy trong cơ thể con bé vốn không phải máu nhà họ Thiều ta, là con hoang từ bên ngoài tới mà thôi. Không bằng nhân lúc này đuổi con bé khỏi nhà họ Thiều."

Trong nháy mắt, Thiều Gia Nguyệt lọt vào nghìn người chỉ trích, thành kẻ địch chung của cả nhà họ Thiều.