Chiến Thần Hắc Ám

Chương 169: Cô nàng phóng xe như bay



Tôn Du Phong vẫn quỳ gối trong trang viên, mãi đến khi xe của Huỳnh Nhân đi xa rồi mới đứng dậy, quay vào nhà.

Trong tay của ông ta cầm hợp đồng của Tập đoàn Thiều Thị, cho đến giờ phút này ông ta mới lấy lại tinh thần, người thanh niên này có năng lực khổng lồ cỡ nào.

Ông ta hiểu rõ, đây không phải là trong họa có phúc gì mà hoàn toàn là sự tha thứ và ban ơn của Huỳnh Nhân.

“Ba, lúc nãy suýt chút nữa là con đã đi đời rồi, đều là do tên khốn Huỳnh Nhân kia làm hại, ba nhất định phải báo thù giúp con...”

Lúc này, Tôn Tuyết đi tới với khuôn mặt đầy băng gạc, cắn răng nghiến lợi mà nói.

Chát...

Cô ta vừa dứt lời, Tôn Du Phong lập tức cho cô ta một cái bạt tai, thậm chí trong mắt còn sinh ra sát ý.

“Câm miệng cho tao, sau này nếu dám nói xấu cậu Huỳnh dù chỉ một câu thôi thì cút ra khỏi nhà họ Tôn càng sớm càng tốt cho tao.”

Câu nói vừa được thốt ra, Tôn Tuyết lập tức trợn to hai mắt nhìn với vẻ khó mà tin nổi, những người khác của nhà họ Tôn cũng đều đưa mắt nhìn nhau.

Tôn Tuyết là cô con gái mà gia chủ thương yêu nhất đấy, thế mà lại bởi vì nói xấu kẻ thù một câu mà bị bạt tai?

'Bộp' một tiếng, Tôn Du Phong ném hợp đồng của Tập đoàn Thiều Thị lên bàn, nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt lạnh lẽo.

“Đáng lẽ hôm nay nhà họ Tôn chúng ta đã bị diệt vong rồi, nhưng may mắn lại tránh được một kiếp, còn được hợp tác với Tập đoàn Thiều Thị nữa, tất cả đều là nhờ sự nhân từ và khoan dung của cậu Huỳnh đấy.”

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, Tôn Tuyết đờ người ra ngay tại chỗ.

“Truyền lệnh xuống, rút năm mươi phần trăm cổ phần của tất cả các công ty con ra đưa cho công ty Long Đằng của nhà họ Liễu.”

Tôn Du Phong biết Huỳnh Nhân đến từ nhà họ Lâm nên mới nói vậy.

Ông ta vừa dứt lời, người nhà họ Tôn đều vô cùng sợ hãi.

Năm mươi phần trăm cổ phần của tất cả các công ty con của nhà họ Tôn? Chẳng khác nào đưa một nửa nhà họ Tôn cho nhà họ Lâm luôn rồi.

Hơn nữa, điều này cũng có nghĩa là bọn họ không còn là cổ đông lớn nhất của các công ty con nữa.

Tin tức này nhanh chóng bị Huỳnh Nhân biết được.

“Ông ta đang quy hàng với tôi.”

Huỳnh Nhân đứng ở phía trước chiếc cửa sổ sát đất lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế, cười nhạt mà nói.

“Một nửa cổ phần của tất cả các công ty con của nhà họ Tôn, Tôn Du Phong bỏ vốn lớn phết đấy.”

Mã Bách Điền, người giàu có nhất Minh Châu, đang đứng cung kính ở phía sau mà nói.

“Sau này, nâng đỡ nhà họ Tôn nhiều hơn chút.”

“Vâng.”

Mã Bách Điền biết sếp lớn đang bồi dưỡng thế lực của mình.

Reng reng reng...

Đúng lúc này, điện thoại reo lên.

Huỳnh Nhân nhìn sang, vậy mà lại là cuộc gọi từ Liễu Cảnh Nhiên.

Huỳnh Nhân lập tức nhìn bọn họ, Mã Bách Điền hiểu ý ngay, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.

Lúc này Huỳnh Nhân mới nhận điện thoại.

“Anh đang ở đâu thế?”

Trong điện thoại, Liễu Cảnh Nhiên hỏi với vẻ cực kỳ sốt ruột.

“Tôi đang ở tòa nhà Quốc Tế.”

“Xuống ngay đi, quay về nhà họ Liễu với tôi một chuyến.”

“Sao thế?”

Huỳnh Nhân hơi kinh ngạc, trước đây chẳng phải nói không đời nào cho mình vào nhà họ Liễu sao, sao bây giờ lại dẫn mình về?

“Hỏi nhiều thế làm gì, mau xuống đi cho tôi.”

Nói xong, Liễu Cảnh Nhiên cúp máy.

Huỳnh Nhân do dự một lát, vẫn đi đến bãi đậu xe ngầm.

Một chiếc Ferrari 488 màu đỏ chót dừng ở trước mặt Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên đeo kính râm, liếc anh một cái.

“Lên xe.”

“Cô đổi xe rồi à?”

Huỳnh Nhân đánh giá chiếc xe tia chớp đỏ có giá hơn ba bốn tỷ này, kinh ngạc hỏi.

Liễu Cảnh Nhiên nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ.

“Anh thì biết cái gì, đây là món quà mà vị hôn phu của tôi mua cho tôi đấy.”

“Vị hôn phu?”

Huỳnh Nhân lập tức nhớ ra, là Văn Duy Thần của nhà họ Văn.

“Đừng ngắm nữa, có ngắm nữa ngắm mãi thì anh cũng không mua nổi loại siêu xe này đâu.”

Liễu Cảnh Nhiên nhắc nhở.

“Với cả, lúc lên xe thì cẩn thận một chút, đừng làm bẩn đệm da của tôi, làm hỏng rồi anh có bồi thường nổi không?”

Huỳnh Nhân không nói gì, ngồi xuống.

Liễu Cảnh Nhiên đạp chân ga, tia chớp đỏ lập tức phóng tới nhà họ Lâm.

Vèo...

Tuy nhiên, chạy được nửa tiếng thì lại có một chiếc tia chớp đỏ đuổi theo từ phía sau với tốc độ cực nhanh.

Liễu Cảnh Nhiên sợ tới mức đánh thẳng tay lái, kết quả kỹ thuật lái xe không tốt, lốp xe bị trượt, suýt nữa thì đâm vào dải cây phân cách ở bên lề đường.

Còn chiếc xe tia chớp đỏ kia cũng dừng ở bên cạnh, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đang cười giống như hồ ly tinh, mái tóc xoăn sóng to gợi cảm, chẳng qua là ánh mắt mang theo vẻ xem thường.

“Kỹ thuật lái xe không tốt thì đừng có mà đòi lái loại xe thể nào này.”

Lại từ từ giơ ngón giữa lên, nghênh ngang rời đi.

“Không lái nhanh được.”

Liễu Cảnh Nhiên trợn trừng hai mắt, chửi ầm lên.

“Lại còn lái cùng loại xe với tôi nữa.”

Lúc này, Huỳnh Nhân mới nói.

“Thật ra cô không cần phải tức giận như vậy đâu, cô ta lái xe thể thao đã được cải tiến nên tất nhiên là cô không thể so được rồi.”

“Sao anh biết được?”

Liễu Cảnh Nhiên ngờ vực mà hỏi.

Huỳnh Nhân từ tốn nói.

“Tuy xe của cô ta cùng kiểu với xe của cô nhưng mà kết cấu tốt hơn của cô nhiều, tốc độ nhanh hơn cô, cô lấy cái gì mà đọ với người ta được đây?”

Liễu Cảnh Nhiên giật mình nhìn Huỳnh Nhân, không ngờ đồ bỏ đi lại hiểu những thứ này.

Song, câu nói này cũng hoàn toàn chọc giận Liễu Cảnh Nhiên.

Khó khăn lắm mới có một con siêu xe như thế này, Liễu Cảnh Nhiên tự nhiên là dương dương tự đắc, lời nói của Huỳnh Nhân trực tiếp giội một gáo nước lạnh lên cô ta.

“Anh thì biết cái gì, lý luận suông mà thôi.”

Liễu Cảnh Nhiên giận dữ nói.

Huỳnh Nhân không phản bác, chỉ liếc cô ta một cái.

“Xuống xe.”

Liễu Cảnh Nhiên sửng sốt một lát, sau đó càng tức giận hơn.

“Đây là xe của tôi.”

“Ý của tôi là, chẳng phải cô nói muốn lấy lại sĩ diễn sao, tôi vượt mặt cô ta giúp cô.”

Nghe vậy, ánh mắt của Liễu Cảnh Nhiên trở nên kỳ quái.

“Anh biết lái xe không đấy?”

“Biết một chút.”

Vậy là ánh mắt của Liễu Cảnh Nhiên lại quay về vẻ khinh thường như lúc trước. “Tôi được điểm tối đa bài thi thứ hai và thứ ba mà còn không vượt qua được cô ta chứ đừng nói gì là anh.”

“Cứ thử xem.”

Thấy Huỳnh Nhân kiên trì như vậy, Liễu Cảnh Nhiên do dự một lúc, đổi vị trí với Huỳnh Nhân.

Liễu Cảnh Nhiên vẫn không yên lòng mà nói.

“Anh cẩn thận một chút, đây là xe mới của tôi, vị hôn phu của tôi tặng tôi đấy, đâm vào đâu thì anh lấy cái gì để bồi thường đây?”

“Thắt chặt dây an toàn vào.”

Huỳnh Nhân cắt ngang câu nói của cô ta, nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Tại sao phải thắt dây an toàn... á.”

Liễu Cảnh Nhiên còn chưa nói hết câu thì đèn đỏ đã chuyển sang xanh, Huỳnh Nhân đạp chân ga, chiếc xe lập tức hóa thành một tia chớp đỏ lao về phía trước.

Liễu Cảnh Nhiên hét lên một tiếng, thân thể bởi vì lực quán tính mà dính sát vào ghế ngồi, khóe mắt nhìn lướt qua chân ga, lập tức sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

Tốc độ đạt đến 150km/h.

Trên con đường đông nghịt chỉ có một tia chớp màu đỏ rẽ trái quẹo phải, vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, khiến những chiếc xe hai bên đường đều phải né tránh.

“Sắp đâm rồi... Sắp đâm vào rồi...”

“Aaaa...”

Liễu Cảnh Nhiên ngồi trên ghế lái phụ, sợ hãi kêu lên liên tục. Người được trải nghiệm cái gì gọi là 'Tốc độ bàn thờ' nhiều lần như Huỳnh Nhân thì lại mang vẻ mặt bình tĩnh.

Không lâu sau thì nhìn thấy chiếc Ferrari cùng kiểu dáng kia, đồng thời vượt qua nó.

Trong giây phút vượt qua, Huỳnh Nhân đánh mắt sang, nhìn cô ta với ánh mắt bình thản.

Thời gian dường như dừng lại tại khoảnh khắc này, cô gái tóc xoăn sóng trong xe nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì quá khiếp sợ nên thậm chí cô ta còn không chú ý tới đèn đỏ ở phía trước, suýt nữa thì phóng qua.

Kinh ngạc nhìn theo Huỳnh Nhân lái xe đi xa, cô gái tóc xoăn sóng đột nhiên nở nụ cười quyến rũ.

“Thú vị, thật thú vị... Người có thể vượt mặt xe của tôi ít khi gặp được, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

...

Chiếc xe vững vàng chạy tới nhà họ Lâm với tốc độ đều đều.

Liễu Cảnh Nhiên ngồi ở ghế lái phụ, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thậm chí dạ dày còn cuộn trào lên mấy lần, muốn ói ra.

“Này.”

Huỳnh Nhân đưa cho cô ta một chai nước.

Thấy được ý tốt của Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên cảm thấy toàn thân rất gượng gạo, nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, nhận lấy rồi tu ừng ực.

Tu hết sạch một chai nước khoáng xong, Liễu Cảnh Nhiên mới thoải mái hơn một chút, ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Nhân vô cùng sốc.

“Sao kỹ thuật lái xe của anh lại tốt thế được?”

Kỹ thuật lái xe vừa rồi cũng thừa đủ để tham gia giải đấu chuyên nghiệp.

“May mắn thôi.”

Huỳnh Nhân cười nói.

“Loại xe thể thao như Ferrari vốn dĩ không thích hợp đi ở trên đường đông, chỉ có những con đường trống trải kia mới là nơi phát huy được tính năng của chúng, tôi có thể vượt mặt cô ta là vì cô ta bị đèn đỏ chặn lại thôi.”

Liễu Cảnh Nhiên không nói lời nào, chỉ quan sát Huỳnh Nhân với ánh mắt kỳ lạ, giống như ngày đầu tiên mới quen biết anh vậy.

Từ trước tới giờ, cô ta luôn cảm thấy Huỳnh Nhân là đồ bỏ đi, thậm chí suy nghĩ này vẫn còn tồn tại trước khi cô ta rời khỏi tòa nhà Quốc Tế, nhưng mà sự kiện đua xe này lại khiến cô ta có chút thay đổi lờ mờ.

Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu cô ta một cái rồi biến mất, cô ta kinh ngạc phát hiện ra có rất nhiều chuyện đã qua đều có bóng dáng của Huỳnh Nhân.

Trùng hợp sao?

Có lẽ ngay cả chính cô ta cũng không chú ý tới, việc Huỳnh Nhân là đồ bỏ đi đã được thêm dấu ngoặc kép.

“Ê.”

Liễu Cảnh Nhiên đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Huỳnh Nhân.

“Trước khi bước vào nhà họ Liễu, tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Nghe vậy, Huỳnh Nhân lập tức sửng sốt.

“Tại sao phải chuẩn bị tâm lý?”

“Ngày mai là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông Trịnh, cháu trai ruột của ông ta là Trịnh Hạo đã chết trên tay anh đấy.”

Vẻ mặt của Liễu Cảnh Nhiên vô cùng nghiêm túc, nói.

“Lần này gọi anh tới nhà họ Liễu là để bàn bạc xem nên giải thích chuyện này như thế nào.”