Chiến Thần Hắc Ám

Chương 185: Cưỡng đoạt



Một nơi khác, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết vẫn đang đi dạo loanh quanh ở trung tâm thương mại.

Tuy rằng Liễu Phi Tuyết đã tự tay xé tờ chi phiếu, nhưng dù sao cô cũng là một người có qua có lại. Vì vậy, trước sự ‘ép buộc’ mạnh mẽ của cô, Huỳnh Nhân đã thử một bộ đồ khác trị giá hơn ba trăm ngàn, đến lúc này cô mới bỏ qua.

‘Tích tích tích.’

Đúng lúc này, Liễu Thụy Hoa gọi video tới.

“Ba ơi, ba đang làm gì thế?”

Ngay khi video được bật lên, Huỳnh Nhân đã nhìn thấy vẻ mặt đầy hưng phấn của Tiểu Như.

Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết đều mỉm cười, vẫy tay với con gái.

“Ba đi dạo phố cùng với mẹ con, các con đang chơi gì đó?”

“Dì nhỏ đưa con đi chơi tàu lượn, tháp rơi tự do, con lắc lớn và nhiều trò khác nữa. Dì nhỏ thật tốt.”

Tiểu Như vừa nhắc tới chuyện này, lập tức trở nên hào hứng, không ngừng líu lo giống như chú chim sơn ca.

Còn sắc mặt của Liễu Thụy Hoa ngồi bên cạnh lại tái nhợt. Dáng vẻ như không còn gì lưu luyến, rõ ràng cô ấy đang rất sợ hãi.

So sánh hai người với nhau, ngay cả Huỳnh Nhân cũng không nhịn được bật cười.

“Đúng là vất vả cho em rồi.”

“Em còn không phải là vì anh.”

Liễu Thụy Hoa lập tức bật dậy như một con mèo cái bị giẫm đuôi, nhưng mới nói được một nửa lại ngừng.

Cô ấy liếc nhìn Huỳnh Nhân, nhỏ giọng hỏi.

“Sao rồi? Chiến tích của anh với chị em như thế nào rồi?”

Huỳnh Nhân nâng chiếc túi to trong tay lên.

“Anh mua cho chị em một chiếc váy, còn chị em tặng cho anh một bộ vest.”

“Không tệ.”

Liễu Thụy Hoa vui vẻ nói.

“Vậy em không quấy rầy anh chị nữa, bye bye.”

Khoảnh khắc khi Liễu Thụy Hoa tắt video đi, Huỳnh Nhân híp mắt lại.

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, nhưng anh nhìn thấy bên trong video của Liễu Thụy Hoa có một bóng người mờ ảo đang nhìn chằm chằm vào họ.

“Anh sao vậy?” Liễu Phi Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì.”

Vẻ mặt của Huỳnh Nhân lập tức trở về như bình thường, anh tiếp tục đi dạo phố với Liễu Phi Tuyết.

Chẳng qua, sắc mặt anh đã không còn thoải mái như trước nữa.

“Mong rằng đó là ảo giác…”

Họ đi dạo cả một ngày, màn đêm dần buông xuống. Trong lúc không để ý, hai người đã đi bộ tới dưới tháp Minh Châu.

Đột nhiên, Liễu Phi Tuyết nói.

“Đi thôi, em mời anh ăn cơm.”

Tháp Minh Châu là một công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố Minh Châu, khách sạn trên đó cũng có cái giá cao ngất ngưởng.

Huỳnh Nhân gật đầu, anh không từ chối.

Lần đầu tiên hẹn hò, không phải nên chọn những nơi lãng mạn ư?

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên tiếp khách, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết tới phòng riêng đã đặt trước.

Phòng riêng nằm trên đỉnh tháp Minh Châu, dùng bữa ở nơi này có thể nhìn thấy đỉnh của tòa nhà cao thứ ba trên thế giới, ngắm trọn toàn bộ cảnh đêm của Minh Châu.

Màn đêm buông xuống, ban đêm của Minh Châu bớt ồn ào và quyến rũ hơn so với ban ngày.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi đối diện dùng bữa với nhau nhỉ.” Liễu Phi Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt rồi khẽ nói.

Huỳnh Nhân gật đầu.

“Đúng vậy.”

Lần trước đi ăn cơm Tây, đó là một nhà ba người chứ không phải là thế giới hai người.

“Em vẫn cảm thấy mắt nhìn người của mình rất chuẩn.”

Hai tay Liễu Phi Tuyết chống cằm, cô nhìn Huỳnh Nhân và nói.

“Mãi cho đến khi em gặp anh.”

Huỳnh Nhân nở nụ cười.

“Vì sao em lại nói như vậy?”

“Anh đã cho em biết bao nhiêu bất ngờ, mỗi lần khi bản thân em cảm thấy mình đã hiểu rõ anh, anh lại khiến em tỉnh lại.”

Liễu Phi Tuyết nhẹ giọng nói.

“Ban đầu, em còn tưởng anh là một tên đàn ông đểu cáng không chịu trách nhiệm, nhát gan và sợ phiền phức. Sau đó, em lại cảm thấy chắc hẳn anh đã thức tỉnh lương tâm, nhưng vẫn là tên vô dụng không tiền không thế, ngay cả một công việc cũng không có.”

Ánh mắt Huỳnh Nhân tập trung vào Liễu Phi Tuyết. Anh chờ cô nói tiếp nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô tiếp tục lên tiếng.

Vì thế anh chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng.

“Sau đó thì sao? Không phải đến bây giờ em vẫn cho rằng anh là một tên vô dụng đấy chứ?”

Liễu Phi Tuyết khẽ lắc đầu.

“Nói tiếp đi nữa thì có quan trọng không? Trước đó em đã nói rồi, em vẫn luôn hiểu lầm anh. Không phải anh còn mạnh hơn em nhiều sao?”

Huỳnh Nhân im lặng, anh không đáp lại mà chỉ nhẹ giọng hỏi.

“Vì sao em lại muốn hiểu rõ mỗi người như vậy?”

“Vì để cho bản thân mình yên tâm.”

Liễu Phi Tuyết trả lời không do dự.

“Con người đều có thiện và ác, trong cuộc sống mẹ góa con côi như của em và Tiểu Như thì nhìn ai cũng giống người xấu. Thế nhưng thế giới này cũng không đen không trắng mà chỉ giống như tro bụi mỏng manh.”

Huỳnh Nhân mở miệng nhưng anh lại không nói nên lời. Đồng thời, trong lòng anh cảm thấy áy náy và ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn.

Trong khi anh còn chưa trở về, vợ và con gái đã phải tất cả mọi sự khinh thường và sỉ nhục.

Hiện tại anh đã trở lại, tất cả mọi thứ trước đó đều tan thành mây bay và thế giới này không còn sự bất công nữa.

“Trời sắp mưa rồi.”

Liễu Phi Tuyết ngẩng đầu thì trông thấy bầu trời đầy mây đen và nói.

“Anh mang ô đây rồi.”

Huỳnh Nhân cười nói.

“Dù trời có mưa to thì anh cũng sẽ không để cho em bị ướt đâu.”

‘Ầm ầm.’

Tiếng sấm chói tai vang lên, tia chớp chói lóa xé toạc bầu trời khiến đôi má của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết trở nên tái nhợt.

Sau đó, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đập vào ô cửa sổ trong suốt tạo nên thanh âm ‘lạch tạch lạch tạch’.

Kể từ khi Huỳnh Nhân trở về Minh Châu, anh hiếm khi thấy trận mưa nào to như thế.

‘Thùng thùng thùng.’

Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị đập mạnh.

Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết còn chưa kịp đáp lại thì cửa đã bị người đẩy ra.

Một đám người bình tĩnh cầm ly rượu đi vào, người đàn ông đẹp trai đi đầu cười tao nhã với Liễu Phi Tuyết.

“Cô Liễu, chào buổi tối.”

Nhìn thấy đám người tự tiện đi vào, ánh mắt Huỳnh Nhân trở nên sắc bén. Còn trên mặt của Liễu Phi Tuyết cũng lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy.

“Các người là ai, vì sao lại tự tiện đi vào phòng riêng của người khác?”

Nói xong, cô ấn nút gọi phục vụ.

Thế nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy nhân viên nào đi vào.

Người đàn ông đẹp trai cầm đầu cười lạnh.

“Cô không cần thử nữa, sẽ không có người vào đâu. Ở Minh Châu, còn chưa có ai dám cản đường của chúng tôi đâu.”

Bên cạnh người đàn ông có thân hình cao lớn kia đang ôm hai cô gái nóng bỏng cười đùa.

“Đổng thiếu, là do ngài làm ồn quá mức khiến cho cô Liễu sợ hãi rồi.”

Những người phía sau anh ta lập tức cười phá lên, sắc mặt Liễu Phi Tuyết xanh mét, cô không nói lời nào. Còn Huỳnh Nhân cũng nheo mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, nhưng vẫn không có động tác gì.

Bọn họ đều nhìn ra, những người này đều là con trai nhà có quyền có thế ở thành phố Minh Châu. Hơn nữa, phần lớn những cậu ấm này đều lùi sau nửa bước, chứng tỏ hai người này cầm đầu bọn họ.

Người đàn ông đẹp trai đứng bên trái cười nhẹ, bày ra nghi thức chuẩn mực của một quý ông, anh ta nói.

“Cô Liễu không cần phải sợ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nên tôi muốn giới thiệu bản thân mình trước đã.”

“Tôi tên là Đổng Ý Hành tới từ nhà họ Đổng.”

Đổng Ý Hành nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang ôm lấy cô gái đầy đặn và nói.

“Anh ta tên là Thẩm Thanh Vân đến từ nhà họ Thẩm.”

Vẻ mặt của Liễu Phi Tuyết không thay đổi, vì căn bản nó không đáng để cho cô phản ứng lại. Từ trong ánh mắt ghét bỏ của cô có thể thấy được cô rất phản cảm với mấy vị thiếu gia này.

Tuy nhiên dù có phản cảm tới mức nào, thì cô cũng không thể làm ra chuyện gì khác người được. Trong bốn gia tộc giàu có ở Minh Châu, đã có tới hai người Đổng Ý Hành và Thẩm Thanh Vân tới đây, ngay cả cô cũng cảm thấy hơi áp lực.

“Các anh muốn làm gì?” Liễu Phi Tuyết nhìn Đổng Ý Hành, cô lạnh lùng hỏi.

Tuy nhiên Đổng Ý Hành lại lắc đầu với vẻ thích thú.

“Cô Liễu, cô nghĩ xấu về mọi người quá rồi. Tôi tới đây chỉ là muốn nói chuyện kinh doanh thôi. Còn về phần những người đứng sau cùng với Thẩm Thanh Vân, cô Liễu không cần để ý tới bọn họ, cứ coi như bọn họ không ở đây là được.”

Tuy nói là vậy, nhưng đám thiếu gia đằng sau không hề có biểu hiện tức giận, mà lại còn cười cợt đầy ác ý.

Liễu Phi Tuyết yên lặng trong chốc lát, cô nói.

“Công việc kinh doanh gì?”

Đổng Ý Hành đi tới trước mặt Liễu Phi Tuyết, anh ta chậm rãi nói.

“Tôi nghe nói rằng tập đoàn Lệ Tinh của cô đã lấy được kế hoạch cải tạo vùng hạ lưu sông Minh Châu đúng không?”

“Như vậy thì sao?”

Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nói, vẻ mặt bình thản.

Nụ cười của Đổng Ý Hành ngày càng sâu hơn.

“Chỉ cần giao hạng mục xây thành cho nhà họ Đổng thì tôi sẽ không đối xử tệ với cô.”