Đôi mắt đỏ hoe của Liễu Phi Tuyết đang nhìn Huỳnh Nhân như đang nhìn một kẻ giết người, trên gương mặt hiện đầy vẻ đau thương.
Đúng là Đổng Ý Hành đã làm chuyện rất quá đáng với cô, thế nhưng không thể lấy chuyện này ra để làm lý do giết người được.
Cô là vợ của Huỳnh Nhân, tận mắt chứng kiến Huỳnh Nhân giết người vì mình, cô không thấy cảm động chút nào, chỉ thấy đau khổ.
Năm năm trước, cô và Huỳnh Nhân cùng bị trói tới kho hàng ở bến tàu Minh Châu, lúc đó thuốc trong người Huỳnh Nhân đã có tác dụng, bên cạnh lại chỉ có Liễu Phi Tuyết là phụ nữ, vì thế mà cô không thoát được cảnh bị cưỡng ép.
Đối với cô, đêm đó giống như là địa ngục, đã làm tổn thương nghiêm trọng tới cả tinh thần và thể xác của cô, nhất là sau khi biết mình mang thai, cô còn từng có suy nghĩ muốn nhảy lầu tự tử.
Thế nhưng cô vẫn có thể kiên trì, sinh đứa bé ra, đó là cốt nhục của cô và Huỳnh Nhân.
Bây giờ cuộc sống mới tốt hơn, cô thà bị thương, còn hơn là để Huỳnh Nhân trở thành một tên giết người vì mình.
Giọng nói của cô như tiếng chim đỗ quyên đang than khóc, vô cùng thê lương, làm người người nghe mà thương tâm rơi lệ.
Cơ thể Huỳnh Nhân cũng run mạnh, nhưng anh không quay đầu lại, oán khí càng nặng nề hơn, anh nhìn Đổng Ý Hành chằm chằm, hét lớn.
“Nói. Là ai đưa video cho mày.”
Hai chân Đổng Ý Hành lơ lửng trên không trung, cơ thể mất đi sự cân bằng, vẻ mặt kinh sợ.
Tháp Minh Châu là toà nhà cao thứ ba trên thế giới, cao ngang với mây, xe cộ đi lại tấp nập ở dưới chân tháp, nhà cao tầng thì nhỏ như con kiến, nếu ngã từ trên này xuống thì chắc chắn xương cốt cũng không còn.
Chưa kể bây giờ đang mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, chỗ càng cao càng dễ bị sét đánh trúng, cái mạng nhỏ của anh ta ngoài việc đang nằm trong tay Huỳnh Nhân, còn phải lo sợ bị sét đánh trúng.
Tia chớp dày đặc lóe lên trên bầu trời, khoảng cách rất gần, thậm chí anh ta còn thấy được đường nét của tia sét.
“Cứu tôi. Cứu tôi.”
Cả người Đổng Ý Hành bị mưa to làm ướt, tóc bết dính vào nhau, mắt thì mở không lên, lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng tháp Minh Châu quá cao, Đổng Ý Hành thì lại lơ lửng bên trên, nhỏ như con kiến, không ai nghe thấy được.
“Tao đếm tới ba, nếu mày không chịu nói, thì chào tạm biệt với thế giới này đi.”
Giọng nói của anh lạnh lùng, sau đó bắt đầu đếm ngược.
“Ba.”
“Huỳnh Nhân, mày có biết mày đang làm gì không?”
Một giọng nói vừa to vừa tức giận truyền tới từ phía sau.
“Anh ta là con trai nhà họ Đổng, là người thừa kế của nhà họ Đổng, mày mà dám giết anh ta, nhà họ Đổng sẽ không tha cho đâu.”
Tuy anh ta đang quát lên, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự sợ hãi, ngoài thì mạnh mà trong thì yếu.
Huỳnh Nhân dừng đếm ngược, cả người đứng im không nhúc nhích như bức tượng điêu khắc.
Thẩm Thanh Vân cho rằng Huỳnh Nhân sợ rồi, lập tức nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói.
“Có gì thì từ từ nói, mày thả Đổng Ý Hành ra trước đi đã, bây giờ quay đầu lại vẫn kịp.”
Thẩm Thanh Vân vừa dứt lời đã nghe được tiếng cười trầm thấp của Huỳnh Nhân.
Cơ thể anh hiên ngang, như có thể chạm tới mặt trời mặt trăng, có thể che được cả bầu trời.
“Ngại quá, xương cổ tao không tốt, không thích quay đầu.”
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người lại trở nên tái nhợt, tinh thần mới được thả lỏng lại căng như dây đàn.
Câu nói đầy sát ý của Huỳnh Nhân vang lên khắp phòng bao.
“Năm năm, đã năm năm, vợ con của tao luôn bị người khác hãm hại, Huỳnh Nhân tao không hận trời, không hận đất, chỉ hận những người dám lấy vợ con tao để uy hiếp tao. Ngày hôm nay, nếu anh ta không nói sự thật thì toàn bộ Đổng gia đều bị chôn cùng với anh ta.”
Trong lúc anh nói, người phụ nữ ăn mặc như trợ lý ở đằng sau Thiều Gia Nguyệt bỗng nhiên run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run theo.
“Cô chủ, người này… nhất định đừng chọc vào người này, anh ta rất mạnh.”
Trong câu nói có sự áp bức mà chỉ người trong nghề mới có thể cảm nhận được, cô ta cho rằng mình đã là cao thủ rồi, nhưng đứng trước Huỳnh Nhân đang giận dữ, cô ta chỉ yếu như một con kiến.
Sắc mặt Thiều Gia Nguyệt thay đổi, ánh mắt phức tạp nhìn Huỳnh Nhân, lẩm bẩm.
“Huỳnh Nhân, năm năm này, anh đã trải qua chuyện gì…”
Cô ta điều tra tin tức của Huỳnh Nhân, từ khi sinh ra tới bây giờ đều có đủ, chỉ có trong năm năm đó là không biết gì.
Dù cô ta có dùng mối quan hệ gì đi nữa không điều tra được gì, dường như trong năm năm này, Huỳnh Nhân đã biến mất khỏi thế gian.
Người như vậy, chỉ có hai khả năng, một là sống ẩn dật trong núi rừng, ngăn cách mình với thế giới, hai là… thân phận của anh ta cao siêu vô cùng.
Hai giây trôi qua rất nhanh, Huỳnh Nhân lạnh lùng nhếch miệng mỉm cười.
“Hết giờ, đi chết đi.”
Nói xong thì buông cổ Đổng Ý Hành ra.
Dường như thời gian đã dừng lại ở khoảnh khắc này, con ngươi Đổng Ý Hành co rút, sắc mặt của những người khác cũng thay đổi rõ rệt.
Khoảnh khắc Huỳnh Nhân buông tay, Đổng Ý Hành cảm thấy thế giới này thật yên tĩnh, cơ thể hắn rơi nhanh xuống như đang lao xuống biển.
Tinh thần hồi phục lại, anh ta gào rống lên, không màng gì nữa.
“Không…”
Anh ta còn chưa trở thành ông chủ của nhà họ Đổng, anh ta còn chưa kết hôn, chưa tận hưởng đủ thế giới vừa xinh đẹp vừa tội lỗi này… Anh ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, không thể chết như vậy được.
Bỗng nhiên cơ thể anh ta như bị ai đó kéo lên, thời gian như dừng lại.
Anh ta mở mắt ra, mắt vừa mở thì suýt ngất xỉu.
Nhà cao tầng, xe cộ nhỏ như hạt bụi, chỉ thấy được những chấm sáng xanh đỏ, còn anh ta thì đang treo ngược trên tháp Minh Châu.
Ở khoảnh khắc anh ta sắp rơi xuống thì Huỳnh Nhân túm được chân của Đổng Ý Hành, ánh mắt anh lạnh lùng hung ác nhìn anh ta.
“Có cảm nhận được cái chết không?”
Khuôn mặt Đổng Ý Hành đầy vẻ sợ hãi, đến cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
“Lần tới tao sẽ không kéo mày lại đâu.”
Câu nói tiếp theo của Huỳnh Nhân lại phán án tử cho anh ta thêm lần nữa, doạ Đổng Ý Hành sợ vô cùng,
Sức lực của Huỳnh Nhân càng lúc càng nhỏ lại, Đổng Ý Hành có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần trượt xuống.
Cuối cùng, anh ta suy sụp hét lớn.
“Tao nói. Tao nói. Đừng ném tao xuống.”
Huỳnh Nhân nắm lại mắt cá chân của Đổng Ý Hành, lạnh lùng nhìn anh ta.
Bụng Đổng Ý Hành không ngừng dùng sức để cuộn người lên, dùng hết sức lực nói.
“Tao cũng không biết người đó là ai, chỉ biết anh ra đeo mặt nạ hình con dơi, biệt danh là ‘Biên Bức'.”
Tuy giọng nói của anh ta rất lớn, nhưng bên ngoài đang mưa to gió lớn, nên chỉ hai người họ mới nghe thấy được.
Nhưng trong mắt Huỳnh Nhân vẫn lạnh lùng, bởi vì tin này có cũng như không.
Đổng Ý Hành đột nhiên kinh sợ la to.
“Tao không lừa mày, người đó là Biên Bức thật, tao chỉ biết vậy thôi.”
Huỳnh Nhân biết anh ta không nói dối, nhíu mày lại, đeo mặt nạ hình con dơi, có biệt danh là ‘Biên Bức’. Như vậy thì tìm thế nào được?
Trong đầu anh không có manh mối nào, Huỳnh Nhân dứt khoát không nghĩ nữa, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.
“Cứ cho là mày nói thật, nhưng mày dám dùng video uy hiếp vợ tao, bắt cô ấy quỳ xuống, đây cũng là thật, mày vẫn phải chết.”
Nghe vậy, ánh mắt Đổng Ý Hành lại trở nên hoảng sợ.
“Không. Tao đã nói hết những gì tao biết rồi, mày không được giết tao.”
Nhưng Huỳnh Nhân vẫn không hề dao động, trong lòng anh tràn đầy oán khí, thúc giục anh mau giết chết Đổng Ý Hành.
Trong lúc anh đang muốn thả tay thì bỗng nhiên có một cái ôm mềm mại ấm áp từ phía sau.
Cùng lúc đó, tiếng năn nỉ tuyệt vọng của Liễu Phi Tuyết vang lên.
“Dừng tay đi, coi như vì em và Tiểu Như, anh đừng giết người.”