Chiến Thần Hắc Ám

Chương 201: Ngài ấy



Dù Liễu Bá Lai đã nói đến thế rồi nhưng Thiều Nghiêm nghe vẫn không hiểu gì cả.

Tuy nhiên anh ta nhận ra người đàn ông này là người đến tìm chị họ của mình đêm hôm đó, còn nói cái gì mà muốn cưới chị họ - nếu là người theo đuổi chị họ thì tại sao anh ta lại cầm súng chĩa vào đầu chị họ chứ?

Thiều Gia Nguyệt lại nghe hiểu, chợt cười khẽ.

Tiếng cười từ trầm thấp dần trở nên mãnh liệt, cuối cùng biến thành ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe được truyện hài buồn cười nhất thế giới.

Thiều Nghiêm đổ mồ hôi lạnh giùm chị họ. Bây giờ bọn họ đang bị mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu, nhưng chị họ chẳng những không sợ, mà còn cười ha hả như chế giễu – nếu đối phương thật sự thẹn quá hoá giận nổ súng thì phải làm sao?

Đương nhiên, Thiều Nghiêm không hiểu rõ rằng mình vốn dĩ là người ngoài cuộc, thậm chí bản thân còn nghe không hiểu mấy người khác đang nói gì, tại sao phải cuốn mình vào vụ này?

Ánh mắt Liễu Bá Lai hung hãn nhìn chằm chằm Thiều Gia Nguyệt, nói.

"Có gì buồn cười?"

"Tôi cười Liễu Bá Lai anh vì quá mù quáng, không hiểu biết gì về tôi mà còn mơ tưởng muốn cưới tôi vào cửa?"

Thiều Gia Nguyệt bỗng ngừng cười. Cho dù bị mười mấy khẩu súng ngắn chĩa vào thì cô ta vẫn không sợ hãi, ánh mắt khinh miệt nhìn Liễu Bá Lai, nói ra. "Trong mắt anh, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết xảy ra tai nạn xe cộ là do tôi làm đúng không?"

Sắc mặt Liễu Bá Lai có phần mất tự nhiên, nhưng anh ta vẫn lạnh giọng nói. "Anh chưa từng nói là em làm, anh chỉ nhắc nhở em một câu…"

"Thiều Gia Nguyệt tôi dám làm dám chịu, là tôi làm thì tôi nhận, không phải tôi làm thì đừng hòng hắt nước bẩn lên người tôi."

Thiều Gia Nguyệt chậm rãi đứng lên từ ghế Tổng Giám đốc, không để ý đến mười mấy khẩu súng ngắn chĩa vào đầu cô ta, từ trên cao nhìn xuống Liễu Bá Lai, giọng nói vô cùng uy nghiêm.

"Trong đầu tôi có cả một trăm biện pháp hủy diệt một người, chỉ riêng việc giết người là biện pháp mà tôi sẽ không bao giờ lựa chọn, bởi vì trong mắt tôi, đó là cách làm cấp thấp nhất, uất ức nhất, nhưng anh lại nghi ngờ là tôi làm?"

"Không phải, Thiều Gia Nguyệt em nghe anh giải thích…"

Liễu Bá Lai đẹp trai không quá ba giây, vẻ lạnh lùng trên mặt tan thành mây khói, thay vào đó là nụ cười ngượng ngùng.

"Em họ của anh suýt chút nữa đã bỏ mình vì tai nạn xe cộ, thân là anh họ anh cũng sốt ruột chứ. Nếu em họ của em suýt chút nữa phải bỏ mạng thì chắc chắn em cũng sẽ sốt ruột như anh thôi."

Thiều Nghiêm lập tức sửng sốt, không hiểu sao người đàn ông mới vừa nãy nhìn có vẻ uy nghiêm mà bây giờ lại chột dạ không thôi, hay lắm, kéo tôi vào làm gì?

Nhưng mà nói gì thì nói, anh ta cũng nhìn Thiều Gia Nguyệt với vẻ mặt mong đợi, nếu như mình xảy ra chuyện gì thì cô ta có thể liều lĩnh cứu mình không.

Nhưng Thiều Gia Nguyệt chỉ thản nhiên nhìn lướt qua anh ta, nói.

"Tôi không giống anh, Thiều Nghiêm cũng không giống em họ của anh - nó đã trưởng thành, đã đến lúc học được cách bảo vệ mình."

"..."

Thiều Nghiêm bỗng như nghe được một tiếng vỡ vụn răng rắc, như có thứ gì nát vụn.

Là trái tim anh ta.

Sắc mặt Liễu Bá Lai cứng đờ, vội vàng ra hiệu người dưới thu súng lại, nhắm mắt giải thích.

"Thiều Gia Nguyệt, là do anh xúc động, anh xin lỗi em, em có thể quên đi chuyện vừa rồi không?"

Thiều Gia Nguyệt im lặng không nói gì, nhìn Liễu Bá Lai như đang nhìn đồ ngốc.

Tên Liễu Bá Lai này theo đuổi mình đại khái bảy tám năm, đối xử với người khác rất bình thường, chỉ dính chặt lấy mình giống như viên kẹo da trâu, làm thế nào cũng không vứt đi được.

Hôm nay vất vả lắm mới hung ác được một lần, còn chưa tới ba giây đã lập tức lộ ra bộ mặt thật.

Thiều Nghiêm càng thán phục Thiều Gia Nguyệt sát đất. Chị họ chỉ mới hơi nổi giận mà đối phương đã lập tức từ con hổ biến thành con mèo – anh ta cũng muốn học cách khống chế bản thân như thế.

"Thiều Gia Nguyệt, theo ý của em thì là ai làm?"

Liễu Bá Lai lại híp mắt, hỏi như có ý riêng.

"Không biết."

Thiều Gia Nguyệt lắc đầu, nói.

"Nhưng nếu như tôi là anh thì tôi sẽ thoát khỏi tư duy theo quán tính để suy nghĩ vấn đề. Minh Châu quá nhỏ, bị hạn chế quá nhiều."

Dừng một lát, Thiều Gia Nguyệt nhìn Lâm Bá Lai thật sâu, nói.

"Từ đầu đến cuối tôi đều chỉ tin vào một câu, giết người gây án khi không có động cơ là án không dễ điều tra ra nhất."

"Có ý gì?" Ánh mắt Liễu Bá Lai mù mờ.

Thiều Gia Nguyệt không hề nói tiếp, cô ta biết rất rõ, nếu như mình nói thêm gì nữa thì anh ta nhất định sẽ truy hỏi kỹ càng.

"Có ý gì thì anh tự suy nghĩ đi, nhưng chuyện tôi đã đồng ý với anh thì tôi chắc chắn sẽ làm được."

Mắt Thiều Gia Nguyệt lóe ra tia sáng lạnh.

"Tôi sẽ tiêu diệt Liễu Phi Tuyết, nhưng không phải dùng những cách thấp kém như thế này, anh chỉ cần lẳng lặng chờ tin lành là đủ."

"Thiều Nghiêm, chúng ta đi."

Thiều Gia Nguyệt đứng dậy, mang theo Thiều Nghiêm nhanh chân đi về phía cửa phòng làm việc.

Liễu Bá Lai nhìn bóng lưng Thiều Gia Nguyệt hồi lâu, lúc này mới vừa uể oải vừa vui mừng mà lắc đầu.

"Không phải cô ấy..."

Uể oải là do không tìm được hung thủ muốn sát hại em gái mình.

Còn vui là vì không phải Thiều Gia Nguyệt.

Sau khi vội vàng tạm biệt Thẩm Thanh Vân, Đổng Ý Hành lập tức trở về nhà họ Đổng.

Anh ta vừa mở cửa ra là đã nhìn thấy Đổng Nam Lĩnh ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha.

Ông cụ nhắm chặt hai mắt, giống như đang điều khiển hơi thở.

Nghe được tiếng mở cửa, ông cụ mở to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đổng Ý Hành.

"Ý Hành, cháu về rồi hả?"

Đổng Ý Hành lập tức khom người.

“Dạ, thưa ông nội."

Anh ta vừa nói chuyện vừa kinh ngạc nhìn Đổng Nam Lĩnh, bình thường ông nội đều ngủ rất sớm, tại sao hôm nay đến giờ này rồi mà vẫn còn chưa ngủ?

Đổng Nam Lĩnh như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đổng Ý Hành, cười nhạt bảo.

"Gió lớn mưa lạnh cộng thêm cháu nội chưa về, ông không ngủ được."

"Thì ra là thế."

Đổng Ý Hành nở nụ cười, ân cần nói.

"Ông nội, bây giờ không còn sớm nữa, ông vẫn nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi ạ."

"Không vội."

Đổng Nam Lĩnh vẫy tay, nhìn Đổng Ý Hành rồi nói.

"Hạng mục xây thành đã tới tay chưa?"

Trong lòng Đổng Ý Hành trầm xuống, khẽ thở dài một hơi, anh ta biết ông nội sẽ hỏi chuyện này.

Nhưng anh ta cũng không nói dối, ăn ngay nói thật.

"Gặp một vài chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà ông nội yên tâm, hạng mục xây thành là vật trong bàn tay nhà họ Đổng ta, cháu nhất định sẽ lấy được."

"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhỏ thôi sao?"

Trong đôi mắt đục ngầu của Đổng Nam Lĩnh hiện lên một vệt sáng, nói.

"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ thì cháu cũng sẽ không suýt mất mạng, càng sẽ không bị người ta xem như người thế tội."

Đổng Ý Hành tức khắc không dám thở mạnh, cẩn thận nói.

"Ông nội, hóa ra ông đã biết rồi."

Đổng Nam Lĩnh không gật đầu cũng không lắc đầu, mà chỉ thản nhiên nói. "Vẫn là do cháu làm việc quá liều lĩnh. Liễu Phi Tuyết và tên Huỳnh Nhân kia đều không phải là người bình thường, cháu đã đánh giá bọn họ quá thấp."

Đổng Ý Hành vội vàng nói.

"Vậy ông nội nói xem, cháu nên làm thế nào?"

Đổng Nam Lĩnh khẽ thở dài, bảo.

"Nhà họ Đổng ta dựa vào cái gì mà đứng ở vị trí tứ đại hào môn, chắc không phải cháu không biết chứ?"

"Dĩ nhiên là không ạ."

Đổng Ý Hành nói.

"Bởi vì ngài ấy."

"Không tệ."

Mắt Đổng Nam Lĩnh lóe lên vẻ âm u.

"Video đã bại lộ, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết nhất định sẽ nghĩ cách tiêu hiểu tài liệu gốc trong tay cháu, đến lúc đó chúng ta hãy mời ngài ấy đến, trực tiếp giết bọn họ."

"Biện pháp tốt."

Đổng Ý Hành vui mừng, nhưng rất nhanh lại lo lắng.

"Chẳng qua hành tung của ngài ấy không rõ, ngài ấy sẽ đến không?"

"Không sao, ông đã liên hệ với người dưới tay ngài ấy, chỉ cần tên Huỳnh Nhân kia dám đến, ông sẽ làm cho cậu ta có đi mà không có về." Đổng Nam Lĩnh lạnh lùng nói.