Chiến Thần Hắc Ám

Chương 213: Có thể cùng uống một ly không?



Khi nhìn rõ khuôn mặt của Lưu An, Liễu Cảnh Nhiên không thể tin nổi, lập tức mở to hai mắt.

Lưu An lạnh nhạt gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Ngọc, người cầm đầu đám thanh niên.

Rõ ràng là đối phương chỉ có một mình, nhưng đám người Văn Nhân Ngọc lại có cảm giác sợ hãi giống như bị bao vây.

Liễu Cảnh Nhiên cũng nhớ đến lời nói trước đó của Lưu An, tức giận nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Ngọc.

“Anh lại dám bỏ thuốc tôi?”

Văn Nhân Ngọc không thèm quan tâm mà chỉ nhìn Lưu An bằng ánh mắt u ám.

“Cô là ai?”

“Anh không cần biết tôi là ai.”

Lưu An thản nhiên liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói.

“Anh chỉ cần biết, tôi đến đây để bảo vệ cô ta là được rồi.”

Ánh mắt của Liễu Cảnh Nhiên lộ vẻ xúc động, càng thêm ngạc nhiên nhìn Lưu An. Lưu An không thể nào tự mình đến bảo vệ cô ta, chỉ có thể là do Huỳnh Nhân bảo Lưu An đến.

Nét mặt của Văn Nhân Ngọc cũng càng thêm u ám. Anh ta nhìn Lưu An rồi nói.

“Tôi hiểu rồi, là ông anh trai tốt của tôi mời cô đến làm vệ sĩ cho vợ chưa cưới của anh ta đúng không? Một người đàn bà *** **** mà lại khiến anh ta hao tổn nhiều tâm tư như vậy, thật sự là rất đáng ngạc nhiên.”

“Anh… Anh mới là đồ đàn bà *** ****.”

Một câu nói ‘người đàn bà *** đãng’ khiến cho Liễu Cảnh Nhiên vô cùng tức giận. Lần đầu tiên của cô ta chính là dành cho Văn Duy Thần.

“Đần độn.”

Lưu An không muốn nhiều lời với Văn Nhân Ngọc, chỉ liếc mắt nhìn anh ta giống như nhìn một tên ngốc rồi lạnh lùng nói.

“Biết điều, đừng trêu chọc cô Lâm, nếu không thì tôi cũng không ngại đánh gãy một tay của mấy người đâu.”

“Mạnh miệng thật.”

Văn Nhân Ngọc lại ngồi xuống ghế dài, không hề sợ hãi. Không những thế mà anh ta còn cười khẩy một cái.

“Cô có biết đây là đâu không mà dám nói với tôi như thế?”

“Cậu Văn, cô ta nói muốn đánh gãy một tay của chúng ta, tôi sợ quá đi.”

“Đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Mấy thanh niên khác cũng cười chế giễu, hoàn toàn không coi Lưu An ra gì.

Văn Nhân Ngọc nhìn về phía Lưu An và Liễu Cảnh Nhiên, ánh mắt mang theo oán hận, giọng nói chợt trở nên lạnh lùng.

“Anh trai tôi đã cử cô đến để bảo vệ cho cô ta thì đêm nay hãy ở lại đi, cùng nhau hầu hạ tôi trên giường. Làm tốt thì tôi còn có thể suy nghĩ, tha cho cô một con đường sống!”

Lời nói của Văn Nhân Ngọc ngập tràn ác ý, Liễu Cảnh Nhiên cảm thấy hơi sợ hãi nhìn về phía anh ta. Nếu đến bây giờ mà cô ta còn không biết là đối phương vì mình mà đến thì cô ta chính là một con ngốc.

Chỉ có điều, cô ta không hiểu được… Nếu Văn Nhân Ngọc là em trai của Văn Duy Thần thì tại sao anh ta lại hận Duy Thần như thế? Vì sao lại ra tay với mình?

Dường như Văn Nhân Ngọc có thể hiểu được sự nghi ngờ trong lòng của Liễu Cảnh Nhiên, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ oán hận sâu sắc.

“Chắc chắn là cô cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao tôi lại hận cô. Tôi với cô không thù không oán, muốn trách thì trách chồng chưa cưới của cô đi. Anh ta chính là người đánh gãy chân tôi đấy.”

Ầm…

Cùng với những lời này, Văn Nhân Ngọc bất chợt ném cây gậy ba toong đi. Chiếc chân tàn phế của anh ta run rẩy bước về phía trước.

Suốt cả quá trình, khuôn mặt của Văn Nhân Ngọc tái nhợt, mồ hôi lạnh chạy ròng ròng giống như đang phải chịu đựng nỗi đau rất lớn. Anh ta muốn dựa vào sức lực của chính mình, không dựa vào gậy cũng có thể bước đi bình thường.

Nhưng mà anh ta đã thất bại.

Chiếc chân tàn phế kia hoàn toàn không có sức lực. Vừa mới bước một bước, anh ta đã ngã ra đất.

“Chết tiệt.”

Anh ta nhăn mặt, siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên sàn nhà.

“Cậu Văn.”

Nét mặt của mấy thanh niên khác đều thay đổi, vội vã chạy tới đỡ Văn Nhân Ngọc lên.

Văn Nhân Ngọc thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Liễu Cảnh Nhiên đang hoảng sợ không nói nên lời với ánh mắt thâm hiểm.

“Bây giờ cô đã hiểu vì sao tôi lại ra tay với cô chưa? Một đứa con hoang, dựa vào đâu mà sống tốt như vậy? Mà tôi đây, một người thừa kế chính thống lại phải sống cuộc sống người không ra người, ma không ra ma? Thật không công bằng!”

Càng nói, nét mặt Văn Nhân Ngọc càng trở nên nhăn nhó. Anh ta gần như gào lên với Liễu Cảnh Nhiên.

“Ông anh trai tốt của tôi muốn kết hôn, mà cô dâu của anh ta lại là cô. Tôi sẽ không để cho anh ta được như ý. Cô dâu à, tôi cũng muốn chơi, ha ha ha…”

“Vậy nên anh mới bỏ thuốc vào ly rượu của tôi.”

Liễu Cảnh Nhiên liên tục lùi về phía sau, nhìn Văn Nhân ngọc với vẻ khó tin: “Thằng điên. Đúng là đồ điên.”

“Đồ điên? Không tệ. Chẳng mấy chốc cô cũng sẽ phát hiện ra, ông anh trai tốt của tôi cũng là đồ điên.”

Văn Nhân Ngọc cười hung dữ.

“Kết hôn với anh ta cô sẽ không hạnh phúc đâu. Ngược lại, cô sẽ hối hận cả đời.”

Liễu Cảnh Nhiên không hiểu Văn Nhân Ngọc nói vậy là có ý gì. Giờ phút này, sức lực của cô hoàn toàn đổ dồn vào Văn Nhân Ngọc, may là cô ta còn chưa kịp uống xong ly rượu kia.

Ánh mắt của Lưu An vẫn không có gì thay đổi. Cô ta chỉ bình tĩnh liếc qua Văn Nhân Ngọc rồi sau đó nói với Cảnh Nhiên.

“Chúng ta đi.”

Nói xong, Lưu An nhanh chóng đi trước về phía cửa quán bar.

Liễu Cảnh Nhiên cẩn thận đi theo phía sau Lưu An, trong lòng vô cùng xúc động… Bản thân mình mà cũng có một ngày được cô ta bảo vệ.

“Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Ánh mắt Văn Nhân Ngọc lóe lên vẻ tàn ác, anh ta khẽ phất tay. Ngay lập tức, bảy tám người to khỏe từ ngoài cửa xông vào, chắn trước mặt Lưu An và Liễu Cảnh Nhiên.

Lưu An dừng bước, nheo mắt nhìn đám người xung quanh, thái độ vẫn thờ ơ như cũ.

“Xem ra, các người không muốn giữ cánh tay nữa rồi.”

Liễu Cảnh Nhiên đã chứng kiến sức mạnh của Lưu An từ lâu nên hoàn toàn không hề sợ hãi, sâu trong lòng cô ta còn có một chút chờ mong.

“Tự tin mù quáng. Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết.”

Văn Nhân Ngọc lấy ra một điếu xì gà lớn, thanh niên bên cạnh lập tức lấy bật lửa ra châm lửa cho anh ta. Văn Nhân Ngọc phun một ngụm khói dày đặc, lạnh lùng nói.

“Cút.”

Vẻ mặt Lưu An lạnh như băng, nắm trong tay một con dao găm sắc bén, khí thế toàn thân tăng lên rất nhiều.

Chỉ một người mà mang lại cảm giác giống như thiên binh vạn mã.

Vào thời khắc Lưu An định ra tay thì phía sau vang lên một giọng nói bình tĩnh, hờ hững của đàn ông.

“Quý cô kia, trời tối có tuyết rơi, có thể uống một ly không?”

Giọng nói không lớn, chỉ vừa đủ để tất cả mọi người có thể nghe thấy.

Trong phút chốc, sát khí đang tăng vọt trên người Lưu An đã giảm đi rất nhiều, cô ta trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Liễu Cảnh Nhiên cũng lập tức quay đầu lại. Một người đàn ông mặc âu phục màu đen xuất hiện bên góc quầy bar, vừa uống rượu, vừa bình tĩnh quan sát mọi chuyện đang diễn ra.

“Huỳnh Nhân?”

Liễu Cảnh Nhiên vô cùng bất ngờ, kêu lên.

Tiếng nhạc Heavy metal vẫn vang lên trong quán, không có mấy người nghe thấy tiếng gọi của Liễu Cảnh Nhiên.

Vẻ mặt của đám thanh niên do Văn Nhân Ngọc cầm đầu cũng không ngừng thay đổi, nhìn vào Huỳnh Nhân đang ngồi uống rượu một mình trong góc. “Thằng nhóc này là ai vậy? Đến đây từ lúc nào thế?”

Bọn họ đang ở quầy bar gần lối vào quán, vậy mà lại không hề phát hiện ra một người cao to như thế đi vào từ bao giờ.

Nhưng rất nhanh sự kinh ngạc trong mắt bọn họ đã tan biến. Một thanh niên cười khẩy, nói với Văn Nhân Ngọc.

“Cậu Văn, để tôi qua xem anh ta là ai.”

Nói xong, anh ta chậm rãi đi về phía Huỳnh Nhân, vừa đi vừa hét to.

“Anh là ai, có biết là ai đã nhìn trúng cô gái kia không…”

“A”

Nhưng ngay sau đó, thanh niên kia không tiếp tục nói nữa mà thay vào đó chỉ có thể kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết.

Huỳnh Nhân không thèm liếc mắt lấy một cái. Bỗng nhiên, anh chìa một tay, giang rộng năm ngón, vừa vặn bắt được một bên mặt của thanh niên kia sau đó đập mạnh xuống quầy bar.

‘Bịch…’

Mặt của thanh niên tiếp xúc với quầy bar, trực tiếp ngất xỉu.

Huỳnh Nhân lại giống như không hề liên quan, mỉm cười nhìn Liễu Cảnh Nhiên, yên lặng chờ câu trả lời.

Cái miệng nhỏ nhắn của Liễu Cảnh Nhiên khẽ nhếch lên. Sau khi lấy lại tinh thần, cô ta nở một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được.”