Những người này đều là vệ sĩ của nhà họ Hào, mặc dù tổng hợp lại thì tố chất không bằng mấy nhà giàu có như nhà họ Đổng và nhà họ Thẩm, nhưng cũng không phải kẻ mà hai thiếu nữ như Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát có thể chống lại.
Hai cô gái đều lùi về phía sau ngay lập tức, vẻ mặt tái nhợt nhìn hai ba con Hào Tinh Húc.
"Tất cả những chuyện này đều là ván cờ do các người bày ra."
"Không tồi, ân oán giữa Huỳnh Nhân và nhà họ Hào bọn tao kéo dài đã lâu, sao tao có thể giảng hòa được chứ?"
"Nhưng vợ anh ta lại là Liễu Phi Tuyết. Cho dù là tao thì cũng phải cân nhắc đắn đo. Vì thế tao đã nghĩ ra kế hoạch này. Bữa tiệc ăn mừng này vốn được tao bày ra để trả thù Huỳnh Nhân."
"Đồ đê tiện"
Vẻ mặt Lê Nguyệt Thiền căm phẫn trừng mắt nhìn Hào Tinh Húc. Cô ấy dùng thân mình che chở cho Huỳnh Nhân ở phía sau.
"Đê tiện? Ha ha, cảm ơn đã khích lệ."
Hào Tinh Húc cười to.
"Vốn dĩ tao còn muốn một lưới bắt cả Liễu Phi Tuyết cơ. Cô ta cũng giỏi đấy, chẳng qua cũng chỉ là một ả đàn bà mà thôi, muốn hủy hoại cô ta rất đơn giản. Đáng tiếc là cô ta không tới, nhưng vấn đề này cũng không lớn lắm. Dù sao thì mục tiêu của tao cũng chỉ là một mình Huỳnh Nhân."
Huỳnh Thăng Phát ngã phịch xuống bên người Lê Nguyệt Thiền, nhìn nhìn bàn tay mình rồi thì thào tự nói.
"Là tôi, là tôi hại cậu Huỳnh."
"Không tồi, Huỳnh Nhân có ngày hôm nay thì phải kể đến công lao to lớn của cô đấy."
Hào Uy đi tới trước mặt Huỳnh Thăng Phát, nhìn cô ta từ trên cao xuống.
"Nếu chúng tao mời rượu thì chắc chắn anh ta sẽ cảnh giác. Nhưng cô thì không, bởi vì anh ta rất thưởng thức cô, chắc chắn sẽ không ngờ rằng trong ly rượu cô mời anh ta lại có hạ thuốc mê."
"Anh ta là một huấn luyện viên. Để tránh cho anh ta tỉnh lại giữa chừng, tao còn cố ý tăng thêm liều lượng. Không ngủ đủ mười tiếng sẽ không tỉnh dậy đâu. Vậy nên các cô cũng đừng mong anh ta có thể tỉnh lại, ha ha ha ha..."
Sau khi nói xong, Hào Uy cười ha hả, ánh mắt không tự chủ được đặt lên khuôn mặt xinh đẹp của Huỳnh Thăng Phát và Lê Nguyệt Thiền rồi liếm liếm môi.
Nếu có thể chiếm lấy hai người đẹp này đêm nay thì xem như đời này anh ta sống không uổng.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi."
Thân mình Huỳnh Thăng Phát run rẩy kịch liệt. Cô ta bụm mặt liên tục giải thích với Lê Nguyệt Thiền.
"Chuyện này không liên quan gì đến cô, là do bọn hắn phát rồ mà thôi."
Lê Nguyệt Thiền che chở cho Huỳnh Nhân một cách chặt chẽ, trấn an Huỳnh Thăng Phát vài câu rồi bỗng nhiên cắn răng nhìn về phía Hào Tinh Húc và Hào Uy: "Các người làm như vậy không sợ sẽ gặp phải báo ứng sao?"
"Báo ứng? Ha ha."
Hào Uy như là nghe được cái gì buồn cười lắm vậy. Anh ta cười càng thêm ngang ngược.
Ngay sau đó, tiếng cười điên cuồng im bặt. Vẻ mặt Hào Uy lạnh như băng.
"Thật có lỗi, tôi không tin trò cười này. Hơn nữa cô cho rằng chỉ có tôi và ba tôi muốn anh ta chết sao?"
Lời này vừa dứt, Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát như nghĩ tới cái gì đó. Hai người mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Hào Uy.
"Hào Uy, đến giờ rồi, nên để "những vị khách quý" này lên sân khấu thôi."
Hào Tinh Húc uống một hơi cạn sạch rượu trong ly rồi cười ha ha nói: "Có thể bọn họ cũng chờ không kịp nữa rồi."
"Vâng, ba."
Hào Uy đáp lại một tiếng rồi đi ra khỏi bữa tiệc.
Mười phút sau, anh ta mang về một nhóm người hùng hổ.
Nhìn thấy những gương mặt này, vẻ mặt Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát trở nên tái nhợt, thân hình cũng run rẩy dữ dội.
Bọn họ vậy mà lại cấu kết với kẻ thù trước kia của Huỳnh Nhân.
Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát không biết phần lớn những người này, nhưng cả hai đều nhận ra hai người.
Đó thế mà lại là cậu chủ nhà họ Thường đã bị tiêu diệt trước kia, Diệp Dạ Nguyệt và Diệp Tư Truy.
Diệp Dạ Nguyệt chống gậy, dáng vẻ đi đường hơi quái dị. Đó là vì anh ta từng bị một đạp của Lưu An giẫm cho suýt toi mạng.
Mà Diệp Tư Truy lại càng thê thảm hơn. Cả người anh ta mềm nhũn tựa như không có xương vậy, giống như một con sâu lông chỉ biết leo lên chứ không thể đi được.
Anh ta đã từng nảy sinh ý đồ muốn bắt cóc Liễu Phi Tuyết, nhưng cuối cùng lại vì tình báo sai sót mà bắt nhầm Liễu Thụy Hoa sau đó bị Huỳnh Nhân chặt đứt xương cốt toàn thân, kể cả xương sống. Từ đó về sau, cả đời anh ta cũng không thể đứng lên được nữa, chỉ có thể bò trườn như những con kiến.
Dù Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát không nhận ra những người khác nhưng các cô biết rằng, chắc chắn những người này đến để trả thù Huỳnh Nhân.
"Để tôi giới thiệu cho các người những vị khách quan trọng này."
Tâm trạng của Hào Tinh Húc rất tốt. Ông ta chỉ vào đám người phía sau Hào Uy rồi nói.
"Hai cậu ấm lớn nhỏ nhà họ Thường chắc các người đều nhận ra rồi nên không giới thiệu nữa. Bắt đầu từ cụ Trịnh đi."
Ông ta chỉ vào người lớn tuổi nhất, là một ông già có mái tóc trắng xóa trong đám người, sau đó nói.
"Vị này chính là gia chủ của nhà họ Trịnh. Sau khi biết được kế hoạch này, cụ Trịnh đã không chút do dự mà gia nhập với chúng ta."
"Nhà họ Trịnh?"
Hai mắt Lê Nguyệt Thiền toát lên sự ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy Trịnh Tiến Thành. Cô ấy đã từng nghe đến nhà họ Trịnh này. Đó là một gia tộc thuộc dòng dõi bậc nhất, thế nhưng lại bị người của Huỳnh Nhân tiêu diệt.
"Anh ta đã hại nhà họ Trịnh tôi diệt vong, còn nổ súng giết chết đứa cháu đích tôn duy nhất của tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta."
Mái đầu bạc của Trịnh Tiến Thành bay lên, trong mắt toát lên vẻ oán độc cực kỳ dày đặc nhìn về phía Huỳnh Nhân sau lưng Lê Nguyệt Thiền, giọng nói lạnh như băng vang lên.
"Tiếp theo là Văn Nhân Ngọc của nhà họ Văn, Hoắc Luân của nhà họ Hoắc, còn có... Lâm Trân Nghi."
Hào Tinh Húc giới thiệu ba người liên tiếp.
Mặc dù Văn Nhân Ngọc, Hoắc Luân và Lâm Trân Nghi đều không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia đã đủ để nói lên sát ý của bọn họ.
Trong ba người thì người hận Huỳnh Nhân nhất hẳn là Lâm Trân Nghi. Cô ta bị Lưu An đánh nhưng nhà họ Hoắc lại không chỉ không báo thù giúp cô ta mà còn đẩy cô ta ra làm vật tế, muốn cô ta tự mình đi đập đầu nhận tội với nhà họ Liễu.
Tiếp theo là Văn Nhân Ngọc.
Nghe tin người nhà vì Huỳnh Nhân mà chết, bây giờ hắn ta đã trở thành chó nhà có tang, ngay cả ấm no cũng trở thành vấn đề.
Cuối cùng là Hoắc Luân.
Người lúc trước ra mặt giúp Văn Nhân Ngọc bị Hoắc Hiền mà Huỳnh Nhân mời tới chửi rủa thậm tệ một trận. Từ đó địa vị của Hoắc Luân ở nhà họ Hoắc cũng xuống dốc không phanh.
"Đây là cao thủ ở hiệp hội võ đạo."
Hào Tinh Húc lại chỉ vào mấy người mặc đồ của hiệp hội võ đạo rồi nói.
Trên mặt người dẫn đầu còn quấn một tầng băng gạc rất dày. Đúng là Mã Trung bị Huỳnh Nhân dùng tờ giấy cắt vào mặt trước kia.
Mấy người còn lại mặc dù không thê thảm bằng Mã Trung, nhưng cũng không gãy tay thì què chân.
"Hẳn là giám đốc Lê rất quen thuộc với vị này."
Bỗng nhiên đề tài câu chuyện của Hào Tinh Húc quay ngoắt sang hướng khác, chỉ vào một người phụ nữ đang quấn băng gạc rất dày trên đầu:
"Cô là ai?"
Bởi vì không nhìn thấy khuôn mặt nên Lê Nguyệt Thiền không nhận ra cô ta.
"Lê Nguyệt Thiền, con súc vật này, ngay cả tao mà mày cũng không nhận ra à?"
Giọng nói của người phụ nữ này căm hận lạnh lùng vang lên.
Vẻ mặt Lê Nguyệt Thiền ngay lập tức thay đổi.
"Tôn Tuyết, là cô sao?"
Người phụ nữ này đúng là Tôn Tuyết - người từng giữ chức phó tổng cùng cô ấy. Chẳng qua là vì nguyên nhân dự án xây mà cô ta bị Liễu Phi Tuyết cách chức.
Sau này lại bị Lưu An hủy dung ở bữa tiệc của nhà họ Tống.
"Là tao, Lê Nguyệt Thiền, tao có nằm mơ cũng muốn giết chết mày."
Giọng nói của Tôn Tuyết thảm thiết như lệ quỷ.
"Nếu không phải vì mày thì tao đã không mất chức phó tổng, cũng sẽ không bị thằng khốn Huỳnh Nhân kia hủy dung, lại càng không bị ba đuổi ra khỏi nhà họ Tôn. Mày phải chịu trách nhiệm toàn bộ."
Trong mắt Lê Nguyệt Thiền chứa sự khiếp sợ dày đặc, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không nói nên nửa lời.
Khác với những người kia, Tôn Tuyết quy hết toàn bộ những đau đớn mà Huỳnh Nhân gây ra cho cô ta lên đầu Lê Nguyệt Thiền.
"Có rất nhiều người hy vọng Huỳnh Nhân chết. Vì thế, đây chính là mục đích chung."
Hào Tinh Húc nhìn Huỳnh Thăng Phát và Lê Nguyệt Thiền, đột nhiên ánh mắt lạnh xuống.
"Đem mấy cô gái này đi trước đi, đưa vào phòng, chờ lát nữa giải quyết Huỳnh Nhân xong lại tới giải quyết hai người này."
"Vâng."
Vệ sĩ của nhà họ Hào ngay lập tức đi về phía Huỳnh Thăng Phát và Lê Nguyệt Thiền.
"Các người muốn làm gì?"
Huỳnh Thăng Phát và Lê Nguyệt Thiền nhanh chóng bảo vệ trái phải Huỳnh Nhân, vẻ mặt hoảng sợ.
"Làm gì à?"
Hào Uy cười lạnh.
"Đương nhiên là giết anh ta trước rồi lại tận hưởng hai người đẹp các cô rồi."
"Cậu Hào, hãy giao Lê Nguyệt Thiền cho tôi dạy dỗ đi. Tôi hứa sẽ dạy dỗ kỹ càng cho anh."
Ánh mắt Tôn Tuyết căm hận nói.
"Vậy mời cô, cô Tôn."
Hào Uy lập tức nhìn về phía bọn vệ sĩ.
"Bắt lấy hai cô gái kia cho tôi."
Huỳnh Thăng Phát và Lê Nguyệt Thiền lập tức nhắm chặt hai mắt lại, cũng đồng thời ôm chặt lấy Huỳnh Nhân.
"Dừng tay lại hết cho tôi."
Nhưng ngay lúc vệ sĩ của nhà họ Hào muốn bắt các cô gái thì một tiếng quát trầm thấp đột nhiên vang lên.
Nghe thấy tiếng quát này, tất cả mọi người ở đây đều ngây người trong nháy mắt, sau đó ánh mắt lại trở nên nguy hiểm.