Huỳnh Nhân khoát tay ngăn anh ta lại rồi híp mắt đánh giá người trước mặt.
"Anh là Mã Khả Phong sao?"
Mã Khả Phong không ngần ngại để Huỳnh Nhân đánh giá.
"Không sai, tôi cũng biết anh đấy, anh là Huỳnh Nhân."
"Ồ?"
Huỳnh Nhân nghe vậy thì sự ngạc nhiên trong mắt lại càng sâu. Không ngờ rằng người này cũng đã từng nghe đến mình.
Trên mặt Mã Khả Phong treo lên một nụ cười nhạt suy tư.
"Mặc dù tôi không tham dự lễ kết hôn của nhà họ Văn, nhưng sự tích của anh đã ồn ào ầm ĩ khắp nơi rồi. Mặc dù việc nhà họ Văn bị diệt không phải do anh tạo thành nhưng chắc chắn là có liên quan đến anh."
Huỳnh Nhân im lặng không nói gì. Giang Thành và Minh Châu vốn là hai tòa thành gần sát nhau. Chuyện xảy ra giữa hai nơi này chỉ cần có tâm đi điều tra là sẽ có manh mối.
Nhưng câu tiếp theo của Mã Khả Phong lại khiến Huỳnh Nhân ngạc nhiên hơn.
"Tôi đã điều tra anh rồi. Chỗ dựa của anh chính là cô vợ kia, cũng là Tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, Liễu Phi Tuyết. Nếu bỏ cái núi dựa này đi thì anh chỉ là một thằng rể không quyền không thế mà thôi, đúng không?"
Mã Khả Phong tự nhận là mình đã cào trúng chỗ đau của Huỳnh Nhân nên nụ cười suy tư trên mặt lại càng rực rỡ hơn.
Anh ta cũng không quên châm chọc khiêu chích Mã Bách Điền một trận.
"Mã Bách Điền, mày rời nhà nhiều năm vậy rồi, còn tưởng sẽ có tiến bộ, ai ngờ vẫn như trước đây. Thật đúng là luôn mang lại niềm vui cho tao mà."
Dứt lời, anh ta mạnh mẽ chỉ một ngón tay vào Huỳnh Nhân, giọng điệu cao vút lên mấy độ.
"Mày nhìn kẻ mày tìm tới mà xem, thân phận còn chẳng bằng mày. Mày còn muốn trông cậy vào anh ta để đuổi tao xuống đài à? Về nhà mà nằm mơ đi."
Giờ khắc này trên mặt Mã Khả Phong đang tràn ngập cuồng ngạo và châm biếm nhìn tất cả mọi người.
Huỳnh Nhân lại ngạc nhiên một trận. Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân phía sau anh cũng không kịp phản ứng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Thật lâu sau Huỳnh Nhân mới thu biểu cảm ngạc nhiên lại rồi cười nhạt.
"Vốn dĩ tôi còn tưởng anh khác những người khác. Nhưng bây giờ thấy thì có vẻ anh cũng chẳng có gì đặc biệt."
Từ khi quay về Minh Châu, Huỳnh Nhân đã làm rất nhiều việc, mỗi việc đều nhìn thì có vẻ ngoài ý muốn nhưng thật ra đều có lý do. Vốn dĩ anh còn tưởng Mã Khả Phong này có thể chú ý đến một ít chi tiết nhỏ đó, ai ngờ là do anh nghĩ nhiều rồi.
Mã Khả Phong cũng tỉnh lại từ trong hưng phấn, kỳ quái liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân một cái.
"Anh có ý gì?"
Huỳnh Nhân ngồi xuống trước mặt anh ta, thuận miệng nói.
"Tôi có nói muốn đuổi anh xuống đài sao? Từ đầu đến cuối đều là do anh tự quyết định đấy chứ."
Mã Khả Phong nghe vậy thì ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, từ sau khi tiến vào đến giờ, Huỳnh Nhân mới chỉ hỏi anh ta một câu có phải Mã Khả Phong hay không thôi, còn lại chưa hề nói đến việc khác. Tất cả đều là do anh ta tự nghĩ rồi tự nói ra.
Nhưng Mã Bách Điền và Huỳnh Nhân đi vào chỗ này ngoại trừ việc muốn đuổi anh ta xuống đài ra thì không có lý do nào khác nữa.
Huỳnh Nhân cười nhạt một tiếng, ánh mắt bỗng trở nên khinh thường.
"Ngay từ đầu anh cũng mới chỉ là Tổng giám đốc trụ sở chính của tập đoàn Cự Phong mà thôi, đâu phải Chủ tịch đâu, sao tôi phải đuổi anh xuống chứ?"
Mã Khả Phong nghe ra ý trong lời của Huỳnh Nhân. Anh ta lập tức giận tím mặt, hét lớn một tiếng.
"Anh muốn chết à."
"Kẻ muốn chết là anh."
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu vẫn rất bình thản.
"Chỉ là Tổng giám đốc trụ sở chính thôi mà lại muốn tu hú chiếm tổ, ai cho anh lá gan làm như vậy thế?"
Huỳnh Nhân nhận lấy tập tài liệu Thiên Việt Bân đưa qua rồi đập xuống trước mặt Mã Khả Phong.
Anh dùng sức lớn đến nỗi ngay cả chén trà trên bàn cũng lách cách rơi xuống đất bể nát.
"Hợp đồng chuyển nhượng của chủ tịch chi nhánh Minh Châu đã được ký kết, trên đó ghi rõ tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Cự Phong. Một nhà họ Mã nho nhỏ mà cũng dám mơ tưởng đến đồ trong tay tôi à?"
Lời của Huỳnh Nhân lạnh lùng và sắc bén vô cùng, chất vấn liên tiếp khiến não Mã Khả Phong trống rỗng, ngay cả màng tai cũng bị chấn đến ong ong.
Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân đứng phía sau liếc mắt nhìn nhau một cái. Cả hai đều nhìn ra sự hồi hộp trong mắt đối phương.
Dù là bọn họ thì cũng vẫn sợ sát khí trên người Huỳnh Nhân.
Mã Khả Phong cầm tập tài liệu lên, quả nhiên nhìn thấy chữ ký của Thẩm Thanh Vân, viết rằng tặng vị trí Chủ tịch cho Huỳnh Nhân.
Trước kia lúc Thẩm Bán Sơn vẫn còn là Chủ tịch, nhà họ Mã dựa vào sức ảnh hưởng ở Giang Thành để khiến nhà họ Thẩm sợ hãi, nắm chặt trụ sở chính tập đoàn Cự Phong trong tay. Bây giờ Chủ tịch đã biến thành Huỳnh Nhân. Mà ý thức lãnh địa của Huỳnh Nhân lại rất mạnh, sao có thể để người khác chạm vào đồ của anh được?
Nhưng trong mắt Mã Khả Phong vẫn hiện lên vẻ không cam lòng.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Vậy kết cục của nhà họ Văn chính là kết cục của nhà họ Mã nhà anh."
"Ha ha ha."
Nghe xong lời này, Mã Khả Phong khinh thường cười to ra tiếng.
"Dựa vào một kẻ bám váy đàn bà như anh ấy à?"
Bỗng nhiên Mã Khả Phong như nhớ ra chuyện gì đó, bèn cười quái dị.
"Anh sẽ không phải vì bị chửi là kẻ chỉ biết ăn cơm mềm nên bất bình trong lòng chứ? Cho nên muốn cấp bách trở thành Chủ tịch của một tập đoàn để đánh tan sự nghi ngờ của người ngoài sao?"
Huỳnh Nhân cạn lời, ngay cả giải thích cũng lười.
"Vậy được rồi, nể mặt anh làm con rể còn vất vả như vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng với tôi."
Mã Khả Phong từ trên cao nhìn xuống Huỳnh Nhân rồi nói vẻ giọng điệu thản nhiên, cứ như kiểu cơ hội này là sự bố thí lớn lao của anh ta vậy.
"Ông chủ, đừng nhiều lời vô nghĩa với anh ta nữa, để tôi giúp ngài giải quyết."
Thiên Việt Bân phía sau nói với vẻ mặt u ám.
Huỳnh Nhân khoát tay chặn anh ta lại.
"Anh chắc chứ?"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ chơi một trò chơi tên là "Trốn tìm"."
Mã Khả Phong treo nụ cười dữ tợn trên mặt.
"Đám vô dụng nhà họ Thẩm đưa vị trí Chủ tịch cho anh không có nghĩa anh sẽ là Chủ tịch chân chính. Mặc dù anh có giấy tờ chuyển nhượng nhưng không có phiếu bầu của cổ đông trong tập đoàn thì anh vẫn không thể ngồi vào vị trí này đâu."
Huỳnh Nhân không nói gì, nghe Mã Khả Phong tiếp tục nói.
"Tôi cũng vậy, nếu không có phiếu bầu của cổ đông thì sẽ không thể ngồi vào vị trí này. Thế nên mới có trò chơi "Trốn tìm" này."
"Cổ đông lớn nhỏ trong tập đoàn tổng cộng có mười hai vị. Hai bên sẽ có mười hai ngày để thuyết phục các vị cổ đông ủng hộ mình. Sau mười hai ngày, ai nhận được nhiều phiếu bầu nhất thì người đó sẽ là Chủ tịch mới, sao nào?"
Huỳnh Nhân còn chưa nói gì mà Mã Bách Điền đã lập tức phản đối.
"Không được, chuyện này không công bằng với chúng tôi. Trong tập đoàn Cự Phong toàn là người của anh, anh sẽ nhận được sự ủng hộ của bọn họ một cách dễ dàng.
"Tập đoàn Cự Phong được thành lập bởi một vị mà thậm chí tôi còn không biết tên. Tôi cũng không biết thành viên ban đầu của hội cổ đông là ai. Vì thế đây là một trò chơi công bằng cho cả hai bên."
Mã Bách Điền vẫn không tin, đang định khuyên Huỳnh Nhân đừng nhận lời thì Huỳnh Nhân lại mỉm cười.
"Đương nhiên có thể."
Mã Khả Phong hơi sững sờ, không ngờ Huỳnh Nhân sẽ đồng ý nhanh chóng như vậy. Nhưng anh ta cũng nhanh chóng cười lạnh.
"Đánh cược bằng một vị trí Chủ tịch của tập đoàn Cự Phong thì nhỏ quá, anh muốn tăng tiền cược không?"
"Tăng thêm cái gì?"
Huỳnh Nhân hơi hơi nheo mắt lại, vẻ mặt thong dong.
Nụ cười trên mặt Mã Khả Phong trở nên dữ tợn.
"Nếu anh thua thì tôi muốn tập đoàn Lệ Tinh của vợ anh."
"Không thành vấn đề."
Mã Khả Phong lập tức sững sờ một chút, nhưng trên mặt Huỳnh Nhân lại đang nở một nụ cười trêu tức khiến anh ta hơi an lòng.
Huỳnh Nhân vươn một ngón tay ra chỉ vào chân Mã Khả Phong.
"Nếu anh thua thì tôi muốn một chân của anh."
Lòng Mã Khả Phong lập tức run lên, có cảm giác như bị dã thú ngắm trúng vậy. Nhưng anh ta lấy lại tinh thần rất nhanh, sau đó đồng ý.
"Được. Vì tránh cho chúng ta gian dối, tôi sẽ mời người bạn tốt nhất của người thành lập tập đoàn Cự Phong lúc còn trẻ đến để làm chứng."
Vừa dứt lời, một ông lão tóc trắng xóa bước vào, tay chống gậy, vô cùng có khí chất. Ông lão khẽ gật đầu với mọi người.
"Vậy... một lời đã định.".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung 2. [Đam Mỹ] Mùi Hương 3. Lá Thư Từ Ánh Trăng 4. Bình Sinh Hải =====================================
Huỳnh Nhân và Mã Khả Phong cùng đứng lên, lạnh lùng nhìn thằng vào đối phương.