Chiến Thần Hắc Ám

Chương 295: Người dì nguy hiểm



Nhìn người dì trẻ tuổi xinh đẹp đến quá đáng này, Huỳnh Nhân lại phải cảm thán thêm lần nữa về gen của gia tộc Liễu Phi Tuyết.

“Tôi là Liễu Yến Vân, dì của Liễu Phi Tuyết, nhưng tôi cũng không ngại cậu gọi tôi là dì đâu.”

Liễu Yến Vân có vẻ hứng thú nói.

Huỳnh Nhân không đáp lại, anh vẫn đắm chìm trong thân phận của Liễu Yến Vân.

Anh đã biết được tình huống gia đình của Liễu Phi Tuyết, nói cách khác, người phụ nữ này, cô ấy là em gái của đệ nhất mỹ nhân Yên Lăng.

Chỉ thân phận này đã đủ khiến cho thân phận của cô ấy có nét truyền kỳ.

“Chào dì.”

Xuất phát từ sự lễ phép, Huỳnh Nhân vẫn chào hỏi bình thường.

Liễu Yến Vân vừa lòng gật đầu, trong mắt tràn ngập nét từ ái của người mẹ.

“Trước kia tôi còn lo lắng con bé Phi Tuyết kia không tìm được bạn trai, bây giờ tôi không lo lắng nữa rồi, ngay cả tôi cũng cảm thấy hâm mộ may mắn của cậu, cậu không chỉ có người vợ xinh đẹp như hoa, thướt tha mỹ miều, mà còn có thêm một người dì càng xinh đẹp như hoa, thướt tha mỹ miều hơn.”

“……”

Huỳnh Nhân nở một nụ cười ngại ngùng mà không mất lễ phép, tự động làm lơ sự tự luyến của người dì này.

Liễu Yến Vân cũng không ngại, lập tức ngồi xuống trước mặt Huỳnh Nhân.

“Nếu cậu đã biết tôi là ai, như vậy chắc cậu cũng đoán được vì sao tôi lại đến Minh Châu.”

“Vì tôi mà đến.”

Đôi mắt Huỳnh Nhân hơi nheo lại, trong ánh mắt lóe lên một vệt sáng lạnh.

Liễu Yến Vân cười gật đầu.

“Thông minh.”

“Vậy lập trường của cô là gì?”

Huỳnh Nhân nhìn chằm chằm vào Liễu Yến Vân.

Tuy rằng người dì này rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể chối bỏ một sự thật, cô ấy đến từ nhà họ Liễu ở Yên Lăng.

Đã xuất hiện một người anh họ của Liễu Phi Tuyết cản trở anh và Liễu Phi Tuyết ở bên nhau, ai có thể bảo đảm người dì này có làm gì bất lợi với vợ con của hắn không?

“Cậu đang nghi ngờ tôi?”

Giọng điệu của Liễu Yến Vân có chút ngạc nhiên, nhưng đôi mắt cô ấy không nhìn về phía Huỳnh Nhân, mà nhìn vào một chiếc gương nhỏ cầm tay để dặm lại lớp trang điểm.

Đôi môi của cô ấy được thoa bằng sắc son tươi đẹp, giống như có từng viên kim cương vụn được khảm ở trên đó, cô ấy còn hay chu miệng lên, xoay trái xoay phải để ngắm, rất vừa lòng với khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở trong gương kia.

“Cậu thông minh như vậy, hay đoán thử xem lập trường của tôi là gì đi.”

Cô ấy thuận miệng trả lời, còn cẩn thận mà sơn móng tay.

Đợi một lúc lâu rồi nhận được đáp án như vậy, vẻ mặt của Huỳnh Nhân lập tức trở nên lạnh lùng.

“Để cho tôi đoán, chắc chắn tôi sẽ đoán theo hướng kẻ thù, thà giết nhầm hàng nghìn cũng không thể bỏ sót một cái.”

“Thật hung dữ.”

Vẻ mặt Liễu Yến Vân hài hước, che miệng cười duyên, vươn một ngón tay ngọc ngà trắng nõn ra.

“Cậu không cảm thấy kỳ lạ à? Một bộ phim điện ảnh một tiếng rưỡi đến hai tiếng, vậy mà đến giờ mấy người đó còn chưa trở về, hay xảy ra chuyện gì rồi?”

Xoạt.

Giây tiếp theo, ánh mắt Huỳnh Nhân chợt lạnh lùng, bước vọt đến chỗ Liễu Yến Vân, giơ tay định bóp cổ của cô ta.

Nhưng Liễu Yến Vân lại thuận thế thân mình tránh về bên trái, lăn long lóc vào trong bồn tắm, còn tiện ôm lấy cổ của Huỳnh Nhân.

Vì thế, nửa người trên của Huỳnh Nhân bị cô ấy mang vào bồn tắm, may mà do anh nhanh nhẹn, hai tay phản xạ có điều kiện chống ở hai bên bồn tắm, lúc này mới không xấu hổ vì ngã lên người Liễu Yến Vân.

Hành động này hoàn toàn làm Huỳnh Nhân sợ ngây người, nhìn Liễu Yến Vân bị chống dưới thân mình, đầu óc trống rỗng.

Lạc Yến Vân lại vươn một ngón tay, thành thạo năng cằm Huỳnh Nhân lên.

“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không nghi ngờ người lớn trong nhà, hơn nữa, tôi là dì, không phải người lạ.”

“……”

Huỳnh Nhân giật mình nhìn Liễu Yến Vân, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

Lạch cạch.

Đúng lúc này, cửa mở, sau đó truyền đến giọng nói của Liễu Phi Tuyết.

“Huỳnh Nhân, anh về chưa?”

Liễu Yến Vân lập tức ngẩng đầu.

“Cậu định nằm trên người tôi bao lâu? Phi Tuyết đã về rồi đấy.”

Vẻ mặt Huỳnh Nhân không biết làm sao, ý thức được vừa rồi chính mình hiểu lầm, vội vàng đứng dậy nói.

“Xin lỗi.”

Nói xong từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, đi đến trước mặt Liễu Phi Tuyết.

“Phi Tuyết, hai người đi đâu vậy?”

Biểu cảm Liễu Phi Tuyết hơi mang ý xin lỗi.

“Em xin lỗi, Tiểu Như muốn xem phim điện ảnh, nên em cùng con bé đi xem hai bộ phim liền.”

Nghe vậy, trong lòng Huỳnh Nhân nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, Liễu Yến Vân cũng đi ra từ trong phòng vệ sinh, đang định chào hỏi, nhưng Liễu Phi Tuyết lại không thèm nhìn một cái, ôm Tiểu Như lên tầng, ngay cả cơ hội gần gũi với Tiểu Như cũng không cho.

Huỳnh Nhân ở một bên xem rõ ràng, phát hiện sự lạnh nhạt tỏa ra từ tận xương cốt của Liễu Phi Tuyết, bởi vậy có thể thấy được, cô xa cách gia tộc từ trong thâm tâm.

Liễu Yến Vân cũng không ngại, chỉ nhún vai với Huỳnh Nhân.

“Quen rồi.”

Nói xong lại châm một điếu thuốc lá dành cho nữ, còn nhả ra một vòng khói thuốc xinh đẹp.

“Nhà tôi không thể hút thuốc.” Huỳnh Nhân nhắc nhở nói.

“Yên tâm, tôi không ngốc, nhìn thấy người muốn gặp, nói xong lời muốn nói, tôi sẽ tự đi.”

Người phụ nữ hút thuốc càng thêm bí ẩn, dưới vành mắt lượn lờ, khuôn mặt chớp sáng của Liễu Yến Vân càng trở nên ma mị.

“Mẹ của cô ấy đâu?” Huỳnh Nhân đột nhiên hỏi.

Thuốc lá trên tay Liễu Yến Vân hơi tạm dừng một chút, thoáng im lặng, trên mặt lại hiện lên nụ cười như trước.

“Nếu cậu ở Yên Lăng, chỉ bằng câu vừa rồi cũng đủ để cậu bị bắt lại.”

“Tại sao?” Huỳnh Nhân cười, không thèm để ý.

“Bởi vì có một số người không thể gọi thẳng tên.”

Liễu Yến Vân thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói.

“Chị của tôi đã rời Yên Lăng hơn hai mươi năm, Phi Tuyết hận ba của nó, cũng hận mẹ của nó hơn hai mươi năm không nhìn con bé lấy một lần”

“Cô hận cô ấy.”

“Tại sao tôi phải hận con bé?”

Liễu Yến Vân bị Huỳnh Nhân chọc cười, khanh khách không ngừng.

“Phi Tuyết chỉ là cháu gái tôi, cũng không phải con gái tôi.”

“Lại nói, chị của tôi là một ‘tấm gương tốt’, khiến tôi kiên định không kết hôn, tôi là người theo chủ nghĩa là không kết hôn.”

“Vậy cô đang đáng thương cô ấy?”

Huỳnh Nhân vẫn đang cười.

“……”

Trong chớp mắt, ánh mắt Liễu Yến Vân hiện lên vẻ chán ghét.

Chuẩn xác mà nói, là chán ghét nụ cười như hiểu thấu tất cả trên mặt anh.

Không tính là trào phúng, thương hại lại không đúng, tóm lại khiến cô ấy cảm thấy rất chán ghét.

“Chuyện kết hôn của cậu và Phi Tuyết đã truyền khắp Yên Lăng, mọi người đều đang nói cậu là cóc ghẻ ăn được thịt thiên nga, bây giờ nhìn thấy, tôi cảm giác cậu cũng không vô dụng như những gì người ta đồn.”

Bộ dáng của Liễu Yến Vân như suy tư gì đó.

“Giống như, giống như…”

“Giống như Liễu Nhược Ngu thứ hai.”

Huỳnh Nhân rất nhanh tiếp lời cô ta.

“Đúng. Chính là Liễu Nhược Ngu thứ hai.”

Đôi mắt Liễu Yến Vân lóe lên ánh sáng rồi biến mất, sau đó lại quay về vẻ bình tĩnh, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

“Tôi chỉ muốn thay chị ấy bồi thường cho con bé.”

Trong lòng Huỳnh Nhân thở dài, tám chữ ngắn ngủn lại xuất hiện hai người phụ nữ.

“Đều là người đó, chỉ là độ tuổi khác nhau.”

Hai người đó giống nhau đến vậy, đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đều có sự nghiệp thành công.

Một người thì chồng con ly tán, ảm đạm xuống đài, một người gặp anh, hạnh phúc cả đời.

“Nhưng tôi không phải ông ta. Cũng không muốn trở thành ông ta.”

Huỳnh Nhân lắc đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

“Ít nhất, tôi sẽ không làm cô ấy đau lòng khổ sở.”

Liễu Yến Vân phức tạp nhìn Huỳnh Nhân.

“Cậu nghĩ như vậy, nhưng anh ấy lại cho rằng cậu quá giống anh ấy, một người không thích người khác giống mình.”

“Anh ấy đã nhẫn nại cậu tới cực hạn, là tôi, giúp cậu chặn lại một đợt bão táp.”

Liễu Yến Vân nghiêm mặt nói.

Ánh mắt Huỳnh Nhân sắc bén, trở nên lạnh lùng.

“Vốn dĩ, vào lúc cậu và cháu tôi bị sát thủ ám sát, anh ấy đã muốn đi tìm cậu rồi.”

Liễu Yến Vân tiếp tục nói.

“Anh ấy không truy cứu trách nhiệm của bất cứ ai, chỉ theo dõi cậu.”

“Tại sao lại là tôi?”

Huỳnh Nhân trầm giọng hỏi, không biết vì sao, trong lòng anh tràn ra sự tức giận.

Liễu Yến Vân nhìn anh một cái thật sâu, giọng điệu sâu kín nói.

“Bởi vì ở trong mắt anh ấy, cậu chính là phần tử nguy hiểm.”