Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 100: Xem cậu ra vẻ đến lúc nào





Lâu Chấn xua tay, đồng ý với phi vụ cá cược của Trần Thái Nhật.

Khách và chủ đều vui vẻ, bên dưới cũng vỗ tay tán thưởng không thôi.

Hình tượng của Trần Thái Nhật trong mắt những tinh anh của thành phố Đông Hải liền trở nên đáng nể ngay tức khắc.

Uống say là bỏ ra một trăm triệu tệ.

Cả tỉnh Đông Bình cũng chưa gặp ai có cách tiêu tiền như vậy.

Có tổng cộng hơn ba trăm người đang có mặt tại đây.

Cũng có thể nói, chỉ cần Trần Thái Nhật say thì chắc chắn sẽ có một người nhận được phần thưởng lớn.

Trò này còn kích thích hơn cả việc trúng số.

Vân Vũ Phi đứng bên cạnh, trong ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng, mọi người đang hứng khởi, nếu cô phá hỏng bầu không khí cũng không hay nên chỉ nhỏ giọng hỏi:

“Anh Thái Nhật, tửu lượng của anh có chống đỡ nổi không? Với gia sản tại An Thành của anh thì chuyện tiền nong cũng chẳng có gì quan trọng, quan trọng là cơ thể, liệu có ảnh hưởng đến sức khoẻ hay không”.

Trần Thái Nhật vỗ nhẹ bàn tay xinh đẹp của cô, an ủi: “Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực, cô dẫn theo Sở Sở sang một bên lặng lẽ ăn gì đó đi”.

Lâu Chấn đã không thể đợi thêm được nữa, vội nhấc ly rượu lên.

“Đại ca Trần, mời anh!”

Trần Thái Nhật cũng không chịu thua, dứt khoát uống cạn ba ly rượu, sau đó nâng thêm một ly lên.

“Ban nãy tôi tự phạt ba ly, bây giờ đáp lễ hai ly”.


Nói xong anh uống cạn, sau đấy lại rót thêm và uống cạn thêm một ly nữa.

“Hay lắm!”

Lâu Chấn cổ vũ, cứ nâng ly lên là cạn sạch.

Đứng trước phần thưởng lớn thì ắt sẽ có kẻ anh hùng.

Tất cả người trong phòng tiệc đều rầm rộ đứng lên!

Nếu là người vừa mới bước vào hoàn toàn không hiểu sự tình thì có khi còn cho rằng những tinh anh nổi tiếng của thành phố Đông Hải chuẩn bị đánh nhau tập thể đến nơi!

Tất cả mọi người cùng nhau chen lấn, đàn ông thì bước nhanh, phụ nữ thì xách luôn đuôi váy lên rồi bước vội trên giày cao gót.

Mục đích của mọi người chỉ có một – xếp hàng!

Đoàn người xếp hàng muốn kính rượu trước mặt Trần Thái Nhật đã lên đến ba mươi người chỉ trong nháy mắt, hơn hai trăm người còn lại đều đang vội bước đến từ những bàn còn lại, vẫn còn mười giây để đến được “chiến trường”!

Trong lòng ai cũng đang trù tính tửu lượng của Trần Thái Nhật.

Ban nãy Trần Thái Nhật cũng đã uống kha khá rượu vang, ngoài ra còn thêm cả một ly rượu trắng đầy.

Dù cho anh có là thần rượu đi nữa thì khoảng cách đến khi uống say e là cũng chẳng còn bao nhiêu nữa!

Một doanh nhân mặc vest xếp ngay trên đầu, cười ngờ nghệch và nhìn Trần Thái Nhật với vẻ mong đợi.

“Đại ca Trần, mời anh!”, nói xong anh ta một hơi uống cạn.

Trần Thái Nhật vỗ vỗ vai anh ta.

“Này chú em, nói cho cậu biết, dù cậu có xếp hàng lại từ đầu thì tôi cũng đồng ý! Bao giờ chuốc cho tôi say thì thôi. Ly này mà chưa lấy được một trăm triệu thì vẫn có thể xếp hàng tiếp!”

Mọi người lại cùng nhau hoan hô!

Những người xếp hàng đầu liền trở nên vui sướng ngay tức khắc.

Tình hình bây giờ đã quá rõ ràng, đây chính là cuộc chiến thay phiên liên tiếp của ba trăm người!

Chỉ biết chờ xem ai là kẻ may mắn!

Trần Thái Nhật dứt khoát uống cạn hai ly rượu vang, mặt vẫn không đổi sắc.

“Người tiếp theo!”

Một phu nhân đã có tuổi mỉm cười ưỡn ngực, để lộ đường cong hình chữ S, nháy mắt với Trần Thái Nhật.

“Đại ca Trần! Cho tôi chút thể diện mà say đi thôi!”, nói xong bà ta ừng ực uống hết một ly.

Trần Thái Nhật vẫn vững vàng: “Chị gái à, ly này không làm tôi say được đâu, đợi ly sau nhé!”

Nói xong thì lại thêm hai ly!

Người này rồi đến người kia.

Ly này nối tiếp ly kia.

Bầu không khí trong phòng dần đạt đến cao trào.

Bên cạnh Lâu Địch có một nhân viên tài vụ với nhiệm vụ tính toán tửu lượng của Trần Thái Nhật, còn cả… số tiền rượu mà nhà họ Lâu phải chi trả.

Anh ta nhỏ giọng nói với Lâu Địch:


“Gia chủ, anh ta uống nhiều như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lâu Địch khinh thường nhếch mép, chuyên tâm thưởng thức rượu Phi Thiên Mao Đài trong ly, không hề xen vào trò vui trước mắt.

“Sợ cái gì, nhiều nhất là uống say, cậu ta cũng không phải đồ ngốc, nếu như không uống nổi nữa sẽ giả vờ say, số rượu cậu ta uống đến bây giờ là bao nhiêu tiền rồi?”

Viên tài vụ sững sờ, sau đó liếc nhìn máy tính.

“Tiền rượu chỉ mới hơn tám tệ thôi, nhưng nếu xét ra thì đã uống mất bảy, tám chai rượu vang đắt giá rồi ạ”.

Lâu Địch khẽ cười, trong mắt đầy vẻ châm biếm.

“Xì, chút tiền rượu thôi mà, không cần để tâm làm gì, bây giờ thể diện mới là quan trọng. Trần Thái Nhật, để tôi chống mắt lên xem cậu có thể ra vẻ đến khi nào…”

Giống như nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâu Địch, Trần Thái Nhật quay đầu lại, trong miệng phảng phất hơi rượu, làn da cũng đã hơi ửng đỏ.

“Gia chủ Lâu, không được ăn quỵt tiền rượu của tôi đâu đấy!”

Mọi người nghe vậy thì bật cười.

Tất cả mọi người đang có mặt đều làm chứng, ai cũng hiểu rõ chuyện được nhiều người chứng kiến như vậy, dù cho nhà họ Lâu có ngang ngược thế nào thì cũng không thể giở trò chơi xấu.

“Yên tâm đi! Đủ dùng!”, Lâu Địch mạnh mẽ xua tay.

Trần Thái Nhật giơ ly rượu lên, ngỏ lời: “Các bạn bè Đông Hải! Chúng ta tiếp tục nào, người tiếp theo!”

Hoan hô!

Hàng người rầm rộ cổ vũ.

“Một trăm triệu tệ! Một trăm triệu tệ!”

“Đại ca Trần thật ngầu!”

“Đằng trước cho tôi ít cơ hội đi, rót ít thôi!”

“Đàn ông tuyệt đối không được nói không thể!”

Bây giờ, đám người xếp hàng kính rượu trước mặt Trần Thái Nhật đã dài như một thân rồng uốn lượn.

Lại nhìn sang những bàn khác trong phòng tiệc.

Hoàn toàn trống không!

Nhân viên phục vụ, bảo vệ, nhân viên vệ sinh, tạp vụ được nhà hàng sắp xếp làm việc ở tầng này đều không còn một ai!

Tất cả đều đang đứng xếp hàng!

Sức hấp dẫn to lớn của số tiền một trăm triệu tệ khiến mọi người đều trở nên điên cuồng.

Trần Thái Nhật bắt đầu gia tăng tốc độ.

Không nói nhiều lời, cứ nhấc ly rượu lên là cạn sạch!

Vân Sở Sở cũng là một cô bé hiểu chuyện, không nói nhiều lời, chỉ cúi đầu ăn.

Nào là sơn hào hải vị, nào là bào ngư hải sâm, cái gì đắt thì ăn cái đó, cái gì tươi ngon thì ăn cái đó, tay trái là cái đùi gà, tay phải là cái đùi dê.

Vân Vũ Phi một tay chống nạnh, vẻ mặt bất lực nhìn hai bố con.


“Đúng là bố con ruột thịt, hình tượng gì thế không biết...”

Miệng thì phàn nàn vậy song công việc rót rượu cho Trần Thái Nhật lại do cô phụ trách.

Cùng với tốc độ rót rượu ngày một nhanh của cô, với cương vị là người đứng gần Trần Thái Nhật nhất bây giờ, Vân Vũ Phi dần cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Trong mắt cô, trạng thái của Trần Thái Nhật lúc này rất bình thường, nhưng cũng lại rất không bình thường.

Không gian đã dần chìm ngập trong hương rượu, có thể thấy thật sự đã mở nắp không ít chai rượu.

Nhiệt độ cơ thể của Trần Thái Nhật dường như bắt đầu tăng lên, làn da hơi ửng đỏ, ánh mắt bình tĩnh và tương đối tỉnh táo.

Vân Vũ Phi cảm thấy cơ thể Trần Thái Nhật ngày càng nóng hơn.

Lạ lùng nhất là uống đến bây giờ mà Trần Thái Nhật vẫn chưa đi vệ sinh lấy một lần!

Dù là người bình thường uống nhiều nước như vậy thì cũng đã không thể chịu nổi từ lâu.

Vân Vũ Phi cứ suy nghĩ mãi mà không hiểu nổi, chỉ có thể giải thích là khả năng thiên bẩm.

Hơn ba trăm người đều gào lên khẩu hiệu: “Đại ca Trần, tôi kính anh” rồi luân phiên uống.

Một mình Trần Thái Nhật tiếp hết.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau.

Tình hình trong phòng tiệc bắt đầu thay đổi.

“Oẹ!”

Là một cậu ấm nhà giàu và một cao thủ uống rượu, tới giờ phút này, Lâu Chấn cũng phải ôm lấy thùng lớn, quỳ bên cạnh bàn rượu mà nôn mửa không ngừng, mặt hắn đã đỏ bừng cả lên, chắc chắn đã say khướt.

Lại nhìn sang xung quanh phòng.

Dường như phải có đến bảy mươi phần trăm trong số ba trăm người ngay cả việc đi lại cũng trở nên khó khăn.

Người này đỡ người kia, đỏ mặt tía tai, quần áo xộc xệch, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn.

Họ vẫn xông về phía Trần Thái Nhật với bộ dạng như thế.

Những người còn tỉnh táo ngoài Vân Vũ Phi và Vân Sở Sở ra.

Thì chỉ có Lâu Địch và nhân viên tài vụ.

Giờ phút này, khuôn mặt của nhân viên tài vụ đã ướt đẫm mồ hôi, cả người cứ thế run lẩy bẩy, thì thầm vào tai Lâu Địch:

“Ông chủ… cứ thế này thì sự việc sẽ mất kiểm soát mất thôi!”