Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 145: Vân Hạc Phương Hồ





Cùng với tiếng hô vang lên như chuông lớn của Không Huyền phương trượng.

Cơ bắp của tất cả mọi người ở đây toàn bộ đều căng cứng lại.

Ngay cả con ngươi của Trần Thái Nhật cũng co rút.

Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ sắp xuất hiện rồi!
Bốn hòa thượng của Đại Lâm Tự mặc đồ màu vàng, đẩy một cái giá gỗ hình như bàn vuông, chậm rãi đi vào từ cửa nhỏ bên cạnh sân khấu lễ đường.

Mỗi người đề có vẻ mặt căng thẳng, thậm chí hít thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Bên dưới giá gỗ có bánh xe đặt một chiếc hộp gỗ tử đàn rộng lớn, dài rộng cao đều là một mét, hình lập phương tiêu chuẩn, thể tích không nhỏ.

Các hòa thượng đẩy giá gỗ đến trên sân khấu lễ đường, nghiêm túc đứng bên cạnh.

Không Huyền phương trượng không có ý để đám người bên dưới chờ đợi, ông ấy đi đến giá gỗ trước mặt giơ tay ra, một tay mở hộp.

Trong nháy mắt, trái tim của tất cả mọi người ở đây dường như đều ngừng đập một giây.

Ánh sáng màu xanh tối trong nháy mắt chiếu rọi cả lễ đường.


Trên giá, một chiếc bình bằng đồng thau tạo hình phong cách cổ xưa đập vào mắt mọi người.

Ước chừng độ cao khoảng bảy mươi centimet, thân bình hình dẹt, phần bụng điêu khắc hoa văn rồng cuộn, sừng rồng dựng đứng.

Mỗi cạnh của thân bình trang trí một con thần thú dị hình không biết tên, sừng thú uốn lượn, vai có hai cánh, đuôi dài cuộn lên, nắp đúc thành hình dáng mây cát tường, phía trên phủ đầy lỗ nhỏ trạm trổ.

Giữa đỉnh bình có một cái nắp nhỏ chuyển động, bên trên có một con tiên hạc đứng ở giữa, ngẩng đầu vỗ cánh, tạo hình sống động.

Không ai có thể nói rõ được Trấn Quốc Khí rốt cuộc đã xuất hiện từ khi nào, có thể là bắt đầu trước thời kỳ kháng chiến, thậm chí là sản vật thời thượng cổ man hoang.

Không Huyền phương trượng cầm một cái ly nhỏ trên chiếc bàn bên cạnh, rót nước trắng vào.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ông ấy giơ lơ lửng cái ly nhỏ phía trên chiếc bình bằng đồng thau, sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi đổ nước lên trên hạc đồng của đỉnh bình.

Xung quanh yên lặng như tờ, không ai dám nói chuyện.

Đúng lúc này, một âm thanh ong ong đột nhiên vang lên.

Mọi người nhìn chăm chú, Vân Hạc Phương Hồ trên bàn vậy mà lại bắt đầu tự động rung lên.

Sau mấy giây.

Xèo…
Dường như là tiếng kim loại nung đỏ rơi vào nước đá.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đỉnh bình Vân Hạc Phương Hồ chợt bốc lên một mảng mây mù màu trắng.

Mây mù đặc không tan biến, nổi trên đỉnh bình chừng mười centimet, biến đổi hình dáng theo chuyển động không khí.

Một lát sau, dưới sân khấu bỗng có người ngạc nhiên hô lên.

“Có rồi!”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung cao độ.

Một mảng hơi nước như mây như sương trên đỉnh bình kia lại dần dần biến thành hình ảnh tiên hạc đứng giang cánh, trông rất sống động!
Tiếng ong ong như ẩn như hiện trong không khí, thoáng chốc cũng biến thành một tiếng chim hót lanh lảnh.

Khúc Lan Phi đứng cách sân khấu không xa, giọng điệu kích động.

“Gặp nước chuyển động, tụ hạc thành mây! Là thật!”

Đột nhiên, phát sinh biến cố.

Ba bóng đen chợt từ những nơi không xác định nhanh như chớp nhảy vọt lên sân khấu, tay chân nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp có phản ứng, định cướp Trấn Quốc Khí!
Không Huyền phương trượng đứng trên sân khấu, sớm đã có chuẩn bị, đột nhiên rút ra một chiếc chày kim cương lóe lên ánh sáng màu vàng từ trong áo cà sa, chống trên bình bảo vật một cách chuẩn xác.

“A di đà phật, các vị đồng đạo, cứ bình tĩnh đã, lỡ như tay lão nạp run một chút, hủy mất bình thần, thì uổng công mọi người đến một chuyến rồi”.

Thân hình của ba bóng đen dừng lại trong nháy mắt, thoáng chốc ai nấy đều lùi về sau một bước, đứng trên sân khấu, không nói câu nào.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ mặt mũi của ba người.

Một người mặc đồ thường màu cà phê đơn giản, râu ria xồm xoàm, trên dưới bốn mươi tuổi, tóc đầu đinh, trên lông mày có một đường sẹo, dáng người cao to, ánh mắt hung hãn.

Một người nữa toàn thân đều được bao bởi nón rộng vành màu đen, mặt trắng không có râu, trông hơi giống thái giám cổ đại.

Người cuối cùng mặc áo khoác ngoài bình thường, khung xương to khỏe, dáng người không rõ nhưng lại mang mặt nạ gỗ kiểu dáng đặc biệt, trên mặt nạ khắc một con… gà đen.

Không sai, chính là gà đen trong bộ bài chơi mạt chược.

Trần Thái Nhật đứng bên dưới đánh giá ba người trên sân khấu một cách tỉ mỉ, nhất là khi nhìn thấy người đeo mặt nạ kia, ánh mắt anh dừng lại một lúc.

Không Huyền liếc nhìn một lượt, miệng nở nụ cười.

“Thí chủ Thiết Chân, thí chủ Đông Phương, còn có người đeo mặt nạ này, mọi người đã là cao thủ hạng chín đỉnh cao, tu luyện cực khổ không dễ dàng”.

“Cho dù Trấn Quốc Khí có công pháp cấp Thần, lẽ nào các người vẫn muốn tự hủy đi công lực để tu luyện lại sao?”
Câu nói này đã chỉ rõ thân phận của mấy người này.

Người trên lông mày có sẹo tên là Thiết Chân, cao thủ tuyệt thế xếp thứ năm trong hạng chín, quanh năm tu hành ở sa mạc Mông Nội, có nhiều lần giao thủ với Hồng Đỉnh Kim Phật - Ba Ngạn Na, không phân thắng bại.

Người mặc áo khoác đen tên là Đông Phương Bạch, tu luyện một loại võ công vô cùng thâm độc, với sở trường ám khí, Khúc Lan Phi hạng tám đã khiêu chiến người này để thăng lên hạng chín, kết quả trọng thương bại trận, tu dưỡng suốt một năm.

Bây giờ Đông Phương Bạch xếp thứ mười trong hạng chín của bảng chiến lực.

Còn về người đàn ông đeo mặt nạ thì thân phận khá thần bí.

Trong bảng chiến lực Cửu Châu, sau khi đạt đến hạng chín thì xếp hạng chỉ là một trị số tham khảo tương đối, không hẳn là chính xác.

Bởi vì như những cao thủ tuyệt thế ở cấp bậc này, rất ít ai xuất hiện hình thức thắng thua rõ ràng như giết chết trong nháy mắt hoặc bị trọng thương, có người khổ luyện thành thói quen, cũng rất ít ước chiến với người khác.

Hễ là cao thủ hạng chín đều một địch vạn người, một người cũng đủ để làm chấn động cả một nước.


Thiết Chân thô lỗ, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Không Huyền, ông bớt ở đó làm dao động lòng người đi, thực lực của chúng tôi đứng ở hạng chín đỉnh cao rất lâu rồi, nếu kiếp này không thể đột phá đến cảnh giới cấp Minh thì sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Giọng nói Đông Phương Bạch sắc bén, gật đầu phụ họa: “Hễ có chút hy vọng, thì đều không thể bỏ lỡ, cho dù là hủy công lực tu luyện lại, cũng tốt hơn là cắm rễ ở hạng chín cho đến chết!”
Ánh mắt Không Huyền chuyển hướng sang người đàn ông thần bí đeo mặt nạ.

“Cậu thì sao? Cũng nhất định phải có Trấn Quốc Khí sao?”
Người đàn ông mặt nạ lạnh lùng hừ một tiếng, âm thanh hỗn độn không rõ, cũng không trả lời, nhưng thái độ đã quá rõ rồi.

Không Huyền khẽ vuốt râu, đột nhiên nở nụ cười mỉm.

“Nếu các người không chịu buông tay thì hết cách, chúng ta đều là võ sĩ, vậy quyết định Trấn Quốc Khí thuộc về ai theo cách của võ sĩ đi”.

Đông Phương Bạch nở nụ cười châm chọc.

“Hừ, vừa đúng ý tôi, lão hòa thượng như ông đứng đầu trong hạng chín lâu lắm rồi, bây giờ cũng nên nhường vị trí cho người khác đi”.

Hai quả đấm của Thiết Chân chạm vào, vang lên tiếng thiết vang lớn.

“Không Huyền, trước đây tôi khiêu chiến với ông, ông luôn nói nhà Phật không thể tranh đấu, bây giờ hay rồi, trận đầu tiên, tôi đánh với ông!”
Không Huyền phương trượng cười ha ha, lắc đầu.

“Sai rồi, lão nạp không có ý tranh giành Trấn Quốc Khí, lần này chỉ là đến làm chứng thôi”.

“Thật ra, nhà họ Hoàng đã chuyển quyền sử dụng Trấn Quốc Khí, các người muốn đánh, thì phải phân cao thấp với chủ nhân của nó bây giờ”.

Ánh mắt Đông Phương Bạch đanh lại: “Là ai?”
Lúc này, Trần Thái Nhật vốn ngồi dưới sân khấu im lặng không nói, chậm rãi đứng dậy, giọng nói mang theo vẻ bình tĩnh vô cùng.

“Là tôi”.

- -------------------