Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 167: Đánh Bao Cát





Trừng phạt xong đám coi mạng người như cỏ rác này, Trần Thái Nhật dẫn theo Tiêu Mai, đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi.

Lái xe tên Lý Huy, bốn mươi tuổi, thật thà hiền lành, là người địa phương.

Anh ta coi hai người như đôi vợ chồng mới cưới đang đi nghỉ dưỡng, hỏi han rất nhiệt tình.

“Hai người muốn đi đâu? Nếu muốn đi chơi thì tôi có thể giới thiệu cho vài chỗ”.

Trần Thái Nhật mỉm cười: “Lái xe Lý, nếu thuê xe anh cả ngày thì hết bao nhiêu tiền?”
Lý Huy hơi sững sờ, sau đó tỏ vẻ vui mừng.

Có mối ngon rồi đây!
“Ông chủ, một ngày bốn trăm năm mươi tệ”.

Trần Thái Nhật rút mười tờ tiền đỏ chót trong túi quần ra.

“Tôi có một nghìn tệ ở đây, hôm nay hai chúng tôi muốn đi một số chỗ mà không biết đường, làm phiền anh làm lái xe chuyên nghiệp một ngày vậy”.

Lý Huy nở nụ cười chất phác, run rẩy nhận một nghìn tệ, cười tươi như hoa.

“Cậu yên tâm đi, thành phố Phù Dung này không có chỗ nào tôi không dám đến cả! Chắc chắn tôi sẽ đưa cậu đi”.

“Địa điểm làm ăn lớn nhất của nhà họ Phó là ở đâu?”
Lý Huy sửng sốt, chớp mắt, hỏi thăm dò.


“Cậu Trần, cậu muốn đến đó làm gì?”
Trần Thái Nhật nắm tay Tiêu Mai ở bên cạnh, thờ ơ đáp.

“Đến phá dỡ”.

Lý Huy rùng mình, vội vàng trả tiền lại, lo lắng nuốt nước bọt.

“Cậu Trần, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chuyện này tôi không dám tham gia đâu! Nếu để người nhà họ Phó biết tôi dẫn các cậu đến đó gây sự, thì tôi còn chẳng có cơ hội bỏ chạy ấy!”
Trần Thái Nhật bình thản an ủi.

“Anh không cần lo, người đứng đầu tỉnh Nam Hồ đã không phải là nhà họ Phó nữa rồi”.

“Vậy thì là ai?”
Trần Thái Nhật nghiêng đầu sang người đẹp bên cạnh.

“Đây là chị Tiêu, người đứng đầu mới của tỉnh Nam Hồ”.

Lý Huy sắp khóc tới nơi, anh ta cảm thấy mình đã gặp phải hai kẻ thần kinh rồi.

“Cậu Trần, cậu đừng đùa tôi nữa, tôi lái xe kiếm tiền nuôi cả nhà cũng khó khăn lắm…”
Còn chưa nói xong, Trần Thái Nhật đã rút một tập tiền từ trong túi quần ra, mười nghìn tệ.

“Đến một nơi trước đã, mười nghìn tệ này sẽ thuộc về anh, nếu tình hình không ổn, chúng tôi bị người ta ném ra ngoài thì anh chạy tôi cũng không trách”.

Dụ dỗ!
Dùng tiền dụ dỗ một cách trắng trợn.

Chạy trong thành phố, đi một lượt, được mười nghìn tệ!
Ba cụm từ này kích thích trái tim Lý Huy.

Vừa nghĩ đến chiếc máy tính mới con trai mong chờ, chuyến du lịch ra ngoài tỉnh bà vợ ngóng trông đã lâu, và tiền thuốc của mẹ già.

Lý Huy cắn răng, nhận mười nghìn tệ này.

Vẻ mặt anh ta như tráng sĩ đi giết giặc đầu không ngoảnh lại, nói đầy kiên định.

“Cậu Trần, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không cầm không mười nghìn tệ này của cậu đâu, các cậu cứ vào, tôi ở bên cạnh trông chừng, nếu tình hình không ổn thì các cậu chạy ra, tôi đưa các cậu chạy khỏi thành phố Phù Dung”.

Trần Thái Nhật tỏ vẻ bất ngờ, chớp mắt.

“Anh đúng là người thật thà, nếu trạm đầu tiên tôi muốn đến nơi khó đối phó nhất của nhà họ Phó thì nên đi đâu?”
Lý Huy nghĩ một lát, đáp: “Chúng ta đến công ty bảo vệ của nhà họ Phó đi, những người ở đó đều là thuộc hạ của nhà họ Phó, nguy hiểm nhất và cũng khó nhằn nhất, có hơn một trăm người”.

Trần Thái Nhật mỉm cười: “Đúng với ý tôi, xuất phát đi”.


Phía Đông thành phố Phù Dung có một tòa nhà văn phòng cao bảy tầng, bốn chữ to “bảo vệ Đình An” nổi bật trên đỉnh tòa nhà.

Đây chính là sản nghiệp của nhà họ Phó, cũng là nguồn nhân lực lớn nhất của nhà họ Phó ở thành phố Phù Dung.


Trần Thái Nhật và Tiêu Mai xuống xe, giơ tay ra hiệu với Lý Huy ở phía sau.

Anh ta lái xe đỗ ở bên kia đường chờ.

Ở cổng tòa nhà văn phòng đang tụ tập một đám người, nhất thời không thể vào được.

Trần Thái Nhật và Tiêu Mai chậm rãi bước tới, nghe được đầu đuôi câu chuyện nhờ tiếng bàn tán của mọi người.

Hóa ra công ty bảo vệ này đang tổ chức buổi tuyển người.

Trên tấm bảng quảng cáo viết thông báo tuyển dụng.

Yêu cầu là nam, cao một mét bảy trở lên, vóc dáng cường tráng, biết đánh đấm chịu được vất vả, ưu tiên những người có kinh nghiệm ngồi tù do đánh nhau.

Trần Thái Nhật đọc xong thì nhíu mày.

Đoạn trước thì bình thường, nhưng điều kiện cuối là cái quái gì vậy?
Tuyển nhân viên bảo vệ mà lại ưu tiên những kẻ cặn bã từng có hành vi phạm tội.

Chắc là nhìn trúng sự hung hãn của những người đó, lúc quan trọng có thể ra mặt làm những chuyện bẩn thỉu giúp ông chủ.

Có không ít người xếp hàng, bởi vì nhà họ Phó trả lương rất cao, khởi điểm sáu nghìn tệ một tháng.

Một gã giám đốc bộ phận nhìn mặt mày dữ tợn, vóc dáng cao to, trước ngực gắn bảng tên, đứng ở cổng chỉ huy đàn em tuyển dụng.

Gã mặc đồng phục, bảng tên trước ngực viết “Mã Xung”.

“Cậu, không đủ chiều cao, loại”.

“Cậu, đánh một cú vào chiếc bao cát này để tôi xem sức mạnh… Ừ, hơi kém, được rồi, vào trong đi”.

“Cậu, ái chà, trong sơ yếu lý lịch ghi từng ngồi tù bốn lần, lần nào cũng là vì đánh nhau? Được đấy, vào trong đi”.

Trần Thái Nhật nhìn đám người này tuyển dụng, mặt không cảm xúc, dẫn theo Tiêu Mai xếp hàng.

Lúc đến lượt Trần Thái Nhật, gã giám đốc tên Mã Xung ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên phát sáng, nhìn chằm chằm Tiêu Mai.

Không chỉ gã mà không ít đàn ông xung quanh đều vô cùng quan tâm đến những cô gái có tướng mạo xuất chúng, khí chất dịu dàng nhã nhặn như vậy.

Trần Thái Nhật né người, chắn ánh mắt háo sắc của Mã Xung, nở nụ cười hiền lành vô hại.

“Đây là công ty bảo vệ của nhà họ Phó sao?”
Mã Xung bị Trần Thái Nhật che mất tầm nhìn người đẹp nên hơi khó chịu, vẻ mặt miệt thị, coi Trần Thái Nhật là người đến phỏng vấn.

“Biết rồi còn hỏi, đánh bao cát bên cạnh này xem nào”.

Một bao cát to nặng cao bằng một người treo trên thanh xà ở cổng, rũ xuống, nhìn ít nhất phải hai trăm năm mươi cân.

Trần Thái Nhật quay đầu lại quan sát.


“Anh chắc chắn muốn tôi đánh cái này sao?”
Mã Xung nghe thấy thế, bỗng chốc cáu kỉnh.

“Mẹ kiếp! Chúng tôi tuyển nhân viên bảo vệ để làm việc cho các ông chủ của nhà họ Phó! Nếu không đánh được thì còn làm ăn gì nữa? Muốn kiếm tiền lại còn lười biếng thì nằm mơ đi, không đánh thì cút!”
Một đám đàn ông xếp hàng phía sau cũng không ngừng thúc giục, giọng điệu mỉa mai.

“Trông gầy nhẳng gầy nhom, đừng có lên đó cho mất mặt ra”.

“Anh có đánh không đấy, không đánh thì tránh ra cho chúng tôi ứng tuyển”.

“Ha ha, chắc không phải định thể hiện trước mặt người đẹp đấy chứ? Đến đây để thể hiện thì tìm nhầm chỗ rồi”.

“Oắt con, mau xuống đi!”
Giọng nói Mã Xung đầy trào phúng, thỉnh thoảng lại liếc Tiêu Mai với ánh mắt háo sắc, giọng điệu mỉa mai.

“Đàn ông đẹp trai thì ích gì chứ, phải dáng ngon, đánh đấm giỏi thì mới nên trai, phụ nữ cũng phải tinh mắt, đàn ông như tôi mới có thể xứng với phụ nữ xinh đẹp”.

Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình thản.

“Anh tránh ra đi, tôi muốn đánh”.

Mã Xung sửng sốt, sau đó cười sằng sặc.

“Mẹ kiếp, cậu nghiện ra vẻ à? Tôi cứ đứng sau bao cát đấy, nếu cậu có thể đánh bao cát lệch mười lăm độ, thì tôi coi như cậu có bản lĩnh”.

Dứt lời, Mã Xung thực sự di chuyển một bước, đứng ngay sau bao cát, dương dương đắc ý, khoanh hai tay chờ cười nhạo Trần Thái Nhật.

Lúc này, Trần Thái Nhật, bao cát và Mã Xung nằm trên cùng một đường thẳng.

Xung quanh là tiếng cười chế nhạo.

Trần Thái Nhật chẳng thèm nhiều lời với bọn họ, tay phải tùy ý vung ra một cú đấm, nhìn rất nhẹ nhàng, đánh trúng giữa bao cát.

Bộp!
Một tiếng vang lên.

Bao cát nặng hơn hai trăm năm mươi cân cứ thế bục ra.

Cát tuôn ra như thác, lập tức vùi lấp Mã Xung đứng ở phía sau.

- -------------------