Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 193: Không Ngờ Lại Là Cô Gái Kia





Trần Thái Nhật nhìn bàn tay mảnh khảnh đối phương chìa ra, hơi sửng sốt.

"Bà đây là muốn...!chiêu mộ tôi sao?"
Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu, ánh mắt đầy quyến rũ.

"Tôi tên Trương Mỹ Vi, là phu nhân của gia chủ nhà họ Hàn ở Yến Kinh, với thân phận như tôi mà đến tận cửa đón cậu, cậu nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, cả Yến Kinh không ai từ chối làm việc cho tôi cả".

Trần Thái Nhật không có ý định bắt tay.

"Bà tự tin đấy, đáng tiếc là cả Cửu Châu vẫn chưa có ai có thể sai khiến tôi làm việc cả, hẹn gặp lại".

Dứt lời, mặt Trần Thái Nhật không cảm xúc, đang định đi vòng qua.

Mấy tên vệ sĩ phía sau Trương Mỹ Vi trợn mắt, giơ cánh tay ra, tỏ ý chặn đường.

Trần Thái Nhật nheo mắt lại.

"Tránh ra hoặc là để lại một cánh tay, các anh tự chọn đi".

Nói xong, khí thế trên người anh tỏa ra ngút trời, mấy tên vệ sĩ của Trương Mỹ Vi bỗng cảm thấy cả người như bị điện giật, cảm giác nguy hiểm như đang cận kề biển lửa đột nhiên ùa tới.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Trương Mỹ Vi, đều lùi lại, bị khí thế của Trần Thái Nhật làm cho sợ hãi.

Trần Thái Nhật hừ nhẹ, cất bước tiến về phía trước.


Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng cộp cộp của giày cao gót.

Trương Mỹ Vi chạy tới trước mặt Trần Thái Nhật.

"Từ từ hẵng đi chứ! Tôi có thể đưa ra điều kiện mà cậu không thể từ chối, chắc chắn cậu không đoán được thân phận của tôi, xem xong cái này, cậu sẽ không từ chối nữa".

Dứt lời, Trương Mỹ Vi khẽ vạch chiếc khăn quàng cổ ở cổ áo ra.

Một chiếc huy hiệu vàng lấp lánh cài ở cổ áo khoác ngoài, vô cùng bắt mắt.

Chiếc huy hiệu kiểu dáng nhỏ nhắn, đế bằng vàng ròng, đóa hoa lan như tiên thảo ở bên trên được khắc sinh động như thật, có chữ "Hàn" được khảm ở trong cùng bằng chỉ mềm bạch kim.

Nhà giàu hoàng kim!
Hơn nữa còn là nhà họ Hàn - gia tộc hạng hai xếp gần đầu, sở hữu huy hiệu hoa lan.

Khuôn mặt Trương Mỹ Vi tràn ngập sự tự tin.

"Huy hiệu hoa lan hạng hai của nhà giàu hoàng kim, cho dù ở Yến Kinh, thì đây cũng là sự tồn tại trên đỉnh kim tự tháp! Theo tôi thì chẳng khác gì một bước lên mây, tôi còn cho cậu lương mười triệu tệ mỗi năm, cậu thấy sao?"
Trần Thái Nhật không vội bỏ đi nữa, mà tỏ vẻ tò mò.

"Tuy cái giá bà đưa ra chẳng là gì với tôi, nhưng tôi vẫn muốn biết bà đã nhìn trúng điểm gì ở tôi, và tìm tôi để làm gì?"
Trương Mỹ Vi thấy Trần Thái Nhật không từ chối ngay, khuôn mặt lại nở nụ cười tự tin.

"Nếu tôi nhìn không nhầm, thì cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu chắc là một võ sĩ hạng năm trở lên đúng không?"
Ánh mắt Genko đầy cảnh giác, bám chặt lấy cánh tay của Trần Thái Nhật, mở miệng nói.

"Phải thì làm sao?"
Trương Mỹ Vi nở nụ cười thần bí.

"Tôi nhìn mối quan hệ của hai người, thì cô gái này hẳn là nữ giúp việc của cậu, đến một nữ giúp việc mà cũng có thực lực của võ sĩ hạng năm, thì chắc chắn võ công của cậu phải trên hạng cao!"
Trần Thái Nhật không phủ nhận, ra hiệu cho đối phương nói tiếp.

"Hàn Vạn Lý là con cháu của nhà họ Hàn tôi, cậu có thể cứu cậu ta, chứng tỏ cậu không phải là kẻ địch, vậy thì có khả năng hợp tác".

"Tôi đã nghe ngóng được, trí tuệ và tính khí mà cậu thể hiện trên máy bay đều thuộc tiêu chuẩn hàng đầu, cộng thêm võ công của cậu, tôi nghĩ cậu chắc chắn là nhân tài mà tôi cần nhất".

Trương Mỹ Vi dừng lại một chút, ánh mắt bỗng lộ vẻ tàn độc.

"Việc mà tôi muốn nhờ cậu làm giúp cũng vô cùng đơn giản..."
"Bà muốn tôi đối phó nhà họ Lục sao?"
Trương Mỹ Vi lắc đầu.

"Nhà họ Lục chỉ là một nhà giàu hoàng kim hạng bốn, mưu sát Hàn Vạn Lý cũng là làm con chó cho người khác thôi, không đáng để tôi mất công đối phó.

Tôi muốn cậu ra tay, đánh thắng một trận tỷ võ cực kỳ quan trọng giúp tôi".

Trần Thái Nhật nhíu mày.

"Tỷ võ?"

Khuôn mặt Trương Mỹ Vi bỗng tỏ vẻ nghiêm trọng.

"Đúng vậy! Chính là trận đấu tranh giành vị trí người thừa kế của nội bộ nhà họ Hàn tôi! Người thắng có thể được lập làm gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Hàn".

Dứt lời, giọng nói Trương Mỹ Vi đầy ý dụ dỗ.

"Cậu Trần, cậu phải biết rằng, nếu con trai tôi trở thành gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Hàn, thì cậu sẽ là công thần lớn nhất của nhà họ Hàn!"
Bà ta lại tung thêm miếng mồi hấp dẫn hơn.

"Vừa rồi là tôi mạo muội, mười triệu tệ quả thực là keo kiệt quá, tôi bằng lòng trả một tỷ tệ cho một lần ra tay của cậu, cậu thấy sao?"
Cuối cùng Trần Thái Nhật cũng hiểu ra.

Hàn Vạn Lý là con cháu của gia tộc hoa lan đứng hạng hai trong nhà giàu hoàng kim, vì anh đã cứu anh ta, mà được vị phu nhân gia chủ này gạ gẫm chiêu mộ.

Con trai của Trương Mỹ Vi đang phải đối mặt với trận chiến tranh giành vị trí người thừa kế gia chủ, mà không nắm chắc phần thắng, nên mới chiêu mộ các cao thủ ở Yến Kinh, hy vọng có thể giành phần thắng trong cuộc thi đấu nội bộ quan trọng.

Người thắng chính là gia chủ đời tiếp theo của nhà giàu hoàng kim.

So với lợi ích này, thì phí ra sân một tỷ tệ chẳng là gì.

Nhưng, mục đích Trần Thái Nhật đến Yến Kinh lần này là điều tra nhà giàu hoàng kim hạng một cao nhất - nhà họ Phùng.

Anh không có hứng thú với vụ này.

"Xin lỗi bà chủ Hàn, tôi đến Yến Kinh không có ý định gây rắc rối".

Trương Mỹ Vi sửng sốt.

Mẹ kiếp! Một tỷ tệ mà không động lòng?
"Cậu...!cậu suy nghĩ thêm đi, chủ yếu là vì võ công của con nhóc chết tiệt kia, phải trên hạng cao mới nắm chắc phần thắng, nếu không tôi cũng không ba lần bảy lượt hạ mình cầu xin cậu".

Trương Mỹ Vi thấy Trần Thái Nhật kiểu gì cũng không chịu, lòng tự tôn của nhà giàu hoàng kim bị tổn hại sâu sắc nên hơi sốt ruột.

“Cậu Trần, chỉ cần cậu có thể đánh thắng giúp con trai tôi, thì tôi có thể trả bất cứ cái giá nào! Thậm chí còn nhiều hơn những gì cậu nghĩ..."
Trương Mỹ Vi nói xong, đứng thẳng lưng, để lộ đường cong không kém các cô gái trẻ trung.

Bà ta lấy tay nới cổ áo sơ mi rộng ra một chút, để lộ cái cổ trắng nõn, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt quyến rũ.

Vãi chưởng!
Bà chủ này có thâm ý cả mà!
Trần Thái Nhật vẫn bình thản, không hề bị dụ dỗ tẹo nào.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Bàn tay thon nhỏ trắng nõn của Genko thò vào trong áo Trần Thái Nhật, véo thịt ở eo anh, bày tỏ sự bất mãn của mình.

"Tôi vẫn không có hứng..."
Trương Mỹ Vi tưởng Trần Thái Nhật chê bà ta đã lớn tuổi, đảo mắt, nở nụ cười mờ ám.

"Anh hùng yêu mỹ nhân, tôi thấy cậu Trần cũng là người hào phóng.


Hay là thế này đi, nếu con nhóc Hàn Tâm Nhụy kia thua con trai tôi thì tôi sẽ dùng thân phận phu nhân gia chủ ép gia chủ tặng con bé đó cho cậu".

"Còn về việc làm tình nhân hay làm vợ thì tùy cậu, được không? Tuy tôi căm ghét con ranh đó, nhưng nó cũng là người đẹp nổi tiếng Yến Kinh, không kém gì cô gái bên cạnh cậu đâu".

Dứt lời, bà ta móc một tấm ảnh trong túi quần ra, đưa cho anh.

"Đây, cậu xem đi, con ranh này cũng có mấy phần nhan sắc, là đàn ông thì ai chẳng động lòng".

Trần Thái Nhật đột nhiên trầm mặc một giây, trao đổi ánh mắt với Genko.

Hóa ra là một trong số những người thừa kế của nhà họ Hàn - nhà giàu hoàng kim ở Yến Kinh.

Trần Thái Nhật nghĩ lại đêm đó, cảm nhận được sự dịu dàng và lưu luyến si mê của thiếu nữ, hai người từng vô cùng thân mật với nhau.

Cô ấy từng nói phải đến Yến Kinh xử lý chút chuyện gia tộc.

Xem ra là có liên quan đến việc tranh giành người thừa kế.

"Tiểu Nhụy, tôi đến thăm cô đây".

Trong lòng Trần Thái Nhật thầm cảm thán duyên phận của hai người, rồi suy nghĩ nên giải quyết thế nào khi đến nhà họ Hàn.

Đúng lúc này, xe của công ty Thái Mộng đến, gia chủ Vi đã đến Yến Kinh trước, hôm nay đích thân lái xe đến đón anh.

Lên xe, đóng cửa, bên trong ấm áp.

"Vi Giác Nghiệp, sao ông lại lái xe đến đây một mình? Chẳng phải Yên Nhiên cũng ở công ty sao? Sao không đi với ông?"
Ninh Yên Nhiên ở Yến Kinh, giải quyết mọi việc giúp công ty Thái Mộng, đã là nhân vật chủ đạo, người Trần Thái Nhật muốn gặp đầu tiên khi đến đây chính là cô ấy.

Vi Giác Nghiệp quay đầu lại, vẻ mặt do dự.

Trần Thái Nhật bỗng có dự cảm không lành.

"Yên Nhiên sao vậy? Mau nói đi!"
Vi Giác Nghiệp không dám giấu giếm, suy nghĩ một lúc.

"Cậu Trần, cô Yên Nhiên có lẽ không ra ngoài được nữa".

- -------------------