Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 308: Đội Quân Tóc Dài





Trong phạm vi bán kính khoảng mười kilomet quanh phủ nhà họ Tiêu đều là phạm vi thế lực của bọn họ.

      Lúc này, dưới sự sắp xếp của Tiêu Nam Thiên, toàn bộ gia tướng, người làm, vệ sĩ của nhà họ Tiêu đều được điều động, dọn dẹp sạch sẽ khu vực này.

      Những người không liên quan đều không được ra ngoài.

      Hàng quán tạm thời đóng cửa.

      Đường sá tạm thời phong tỏa, chỉ cho phép xe của nội bộ nhà họ Tiêu ra vào.

      Từng xe thuộc hạ của nhà họ Tiêu bắt đầu lái về phía khu vực này, dòng người ồ ạt.

      Ai nấy như gặp phải kẻ địch.

      Bọn họ không biết Trần Thái Nhật sẽ đến từ hướng nào, vậy nên đặt chốt ở tất cả những con đường có thể đến được nhà họ Tiêu.

      Tiêu Nam Thiên đã hạ tử lệnh với tất cả các võ sĩ, gia tướng nhà họ Tiêu.

      Nếu nhìn thấy xe của Trần Thái Nhật và Tiêu Mai, thì tấn công ngay lập tức.

      Hơn nữa mục tiêu còn là Tiêu Mai tay không tấc sắt.

      Chiêu này có thể nói là vô cùng độc ác.

      Mục đích là khiến Trần Thái Nhật ném chuột sợ vỡ đồ.

      Tiêu Nam Thiên biết tỏng thực lực của Trần Thái Nhật.

      Cho dù một đám người xông lên thì cũng không chặn được người đàn ông có võ lực tuyệt thế này.


      Nhưng Tiêu Mai không biết võ, nếu cùng lúc bắn chục nghìn mũi tên, hoặc dùng vũ khí nóng bắn một loạt, thì tỷ lệ bị thương là rất cao.

      Trần Thái Nhật đã rêu rao sẽ đưa Tiêu Mai đến cướp vị trí gia chủ của nhà họ Tiêu, nếu Tiêu Mai xảy ra chuyện, thì tất cả những lời tuyên bố đó sẽ trở thành trò cười.

      Tiêu Nam Thiên đã không còn cần cô con gái này nữa.

      Những thủ lĩnh lớn nhỏ mà nhà họ Tiêu cử đến không ngừng quan sát bất cứ chiếc xe đáng ngờ nào xuất hiện ở bên ngoài vòng cảnh giới.

      Nhưng chờ hai ba tiếng mà không thấy ai xông vào.

      Tiêu Nam Thiên ở trong biệt thự, bộ đàm trong tay đang mở, thông báo với các chốt.

      "Các cậu chắc chắn vẫn chưa có chiếc xe nào đáng ngờ xông vào chứ?"  
      "Ông chủ, không có thật ạ".

      Tiêu Nam Thiên nhíu mày.

      Trần Thái Nhật lại không dẫn mấy nghìn người xông tới, không giống với phong cách của cậu ta.

      Ông ta yên lặng ngồi trong phòng sách một lát, chợt nói.

      "Các cậu đừng chỉ chú ý tới mặt đất, bảo tiểu đội máy bay trực thăng cũng bay lên đi, tuần tra trong phạm vi mười kilomet.

Nếu phát hiện máy bay trực thăng khác đáng ngờ thì đâm cho rơi xuống".

      "Vâng, thưa ông chủ".

      Trên trời dưới đất đều sắp xếp ổn thỏa rồi, Tiêu Nam Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.

      "Trần Thái Nhật, lần này là cậu ép tôi, đừng trách tôi độc ác, nếu Tiêu Mai bất hạnh qua đời, thì cậu phải chịu trách nhiệm".

      Còn chưa nói xong, Tiêu Nam Thiên bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm, giống như tàu hỏa đang đi qua ở cự ly rất gần.

      Ông ta đứng phắt dậy.

      "Người đâu! Mau đi xem là tiếng gì!"  
      Người làm lập tức chạy ra ngoài biệt thự.

      "Ông chủ, ông mau ra ngoài xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi!"  
      Mí mắt Tiêu Nam Thiên giật giật, vội vàng xông ra khỏi biệt thự, nhìn vào trong trang viên phủ Tiêu.

      Là một trong tứ đại gia tộc của Yến Kinh, trang viên của phủ Tiêu có diện tích rất rộng, ngoài biệt thự của mọi người trong gia tộc, khu văn phòng, đình viện, còn có một hồ nước lớn.

      Cái hồ này vốn là hồ tự nhiên, diện tích khoảng hai nghìn mét vuông, nguồn nước đến từ sông bảo vệ ngoài thành phố, bởi vì là nước sông nên dồi dào sức sống, là phong cảnh trang viên của nhà họ Tiêu.

      Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhà họ Tiêu, bề mặt ở trung tâm hồ nước như sôi trào, bắt đầu lăn tăn ùng ục.

      Tiếng va đập mạnh vang lên từ đáy hồ.

      Tiêu Nam Thiên sửng sốt, cảm giác như đang xảy ra động đất.

      Đúng lúc mọi người đang kinh ngạc, không biết phải làm gì.

      Mặt hồ bỗng bùm một tiếng phát nổ.

      Phụt!  
      Vô số bọt nước bắn tung tóe, giống như thác nước trút từ trên trời xuống.

      Một cái bóng đen to lớn chậm rãi nổi lên từ trong hồ.

      Những người làm nhà họ Tiêu còn ở lại kêu lên ngạc nhiên.


      "Đây là cái quái gì vậy? Tàu ngầm à?"  
      "Thứ gì vậy nhỉ? Hình vuông, không phải hình thuyền".

      "Mọi người mau nhìn kìa, còn có cửa sổ thủy tinh nữa, nhìn hơi quen mắt!"  
      Tiêu Nam Thiên nhìn kĩ, bỗng một ngụm máu trào lên ngực.

      "Mẹ kiếp! Mau lên, tất cả mau bao vây hồ nước lại, đó là một toa tàu điện ngầm!"  
      Tất cả đều há hốc miệng.

      Trên mặt hồ, một toa tàu điện ngầm dài bốn mươi, năm mươi mét, nặng mấy trăm tấn chậm rãi nổi lên, dần lộ ra diện mạo.

      Kiểu kín hoàn toàn, không lọt nước, cửa sổ thủy tinh không nhìn được vào trong, tất cả tối đen.

      Điều này không khoa học tý nào!  
      Ai nấy trợn tròn mắt.

      Chuyện ly kỳ hơn còn ở phía sau, toa tàu này cứ như đã mất trọng lực, chậm rãi bay vào ven bờ.

      Sau khi thứ to lớn này rời khỏi mặt nước hoàn toàn, cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ.

      Một bóng dáng cao lớn, một tay chống lên trên đứng đó, nâng toa tàu này như nâng món đồ chơi.

      Cảnh tượng này chẳng khác gì một con kiến đang nâng một cây đại thụ che trời.

      Cộp!  
      Cộp!  
      Người kia bước từng bước lên bờ, mặt đất lập tức bị giẫm cho nứt toác.

      Lên đến bờ, người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng đặt xuống đất.

      Ầm!  
      Toa tàu này được đặt xuống đất, khiến bùn đất bị ép cho lún xuống.

      Cuối cùng Tiêu Nam Thiên cũng nhìn rõ người kia.

      "Trần Thái Nhật!"  
      Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

      Tất cả mọi người nhà họ Tiêu đều rút vũ khí ra.

      Bóng đao ánh kiếm.

      Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

      Trần Thái Nhật đứng sừng sững, chân khí tuần hoàn.

      Trên người anh bốc lên một luồng sương mù trắng, quần áo lập tức khô ráo.

      "Ra thôi, các cô gái!"  
      Cùng với mệnh lệnh của Trần Thái Nhật.

      Cửa toa tàu vốn kín như bưng bỗng mở ra.

      Cộp cộp cộp.

      Tiếng bốt chiến đấu chạm đất vang lên.

      Một đám phụ nữ đeo mặt nạ ngụy trang, mặc trang phục chiến đấu bó sát, tay cầm dao ngắn sáng loáng, tràn ra toa tàu như nước.

      Xôn xao ồn ào.


      Bỗng chốc chiếm hết bãi đất trống rộng lớn cạnh hồ.

      Cuồn cuộn không dứt, hơn hai trăm người!  
      Hơn nữa nhìn khí thế, tinh thần, diện mạo, hình thể, tất cả đều là các nữ võ sĩ.

      Đội quân tóc dài!  
      Người nhà họ Tiêu coi như được mở mang tầm mắt.

      Nhất là Tiêu Nam Thiên, ông ta không hiểu Trần Thái Nhật tập hợp được nhiều nữ võ sĩ như vậy từ đâu.

      Hơn nữa thoạt nhìn có không ít cao thủ trên hạng sáu.

      Nhà họ Tiêu ở Yến Kinh có rất nhiều võ sĩ, nhưng hầu hết đều đã bị cử ra ngoài để chặn Trần Thái Nhật.

      Hiện giờ trong phủ chỉ có mấy người tài giỏi.

      Tiêu Kình đánh giỏi nhất còn đã chạy mất rồi.

      Đầu óc Tiêu Nam Thiên bỗng chốc trống rỗng.

      Nếu đánh nhau thật thì đám thuộc hạ này của Trần Thái Nhật thậm chí có thể san bằng nhà họ Tiêu.

      Trần Thái Nhật nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Nam Thiên, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ.

      “Hai chị gái có thể ra ngoài hít thở được rồi đấy”.

      Đội quân tóc dài dạt ra, trong toa tàu lại có hai người đẹp yểu điệu bước ra.

      Người dẫn đầu mặc áo choàng xanh, ánh mắt sắc bén, khí thế trên người bất phàm, vừa nhìn đã biết là cao thủ võ lâm.

      Mắt Tiêu Nam Thiên bỗng trợn trừng.

      Không phải Tiêu Mai?  
      Hơn nữa ông ta còn quen biết.

      Trang chủ của sơn trang Thất Tú, trưởng lão của liên minh võ thuật Hoa Hạ - Khúc Lan Phi.

      Người đẹp Khúc bước tới trước mặt Trần Thái Nhật, cúi người hành lễ.

      “Thưa anh, các chị em này của tôi tinh thông cả ám khí lẫn hạ độc, tôi thấy trong phủ Tiêu này không có cao thủ xuất chúng nào, thừa sức đối phó”.

      Ánh mắt Trần Thái Nhật tỏ vẻ đồng ý, gật đầu.

      Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng truyền từ trong toa tàu ra.

      “Thái Nhật, mau đỡ tôi với, vừa nãy thiếu không khí, tôi hơi chóng mặt”.