Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 333: Mười Năm





Trần Thái Nhật vẫn còn bắn pháo hoa, lớn tiếng hét lên một câu.

“Đẹp không?”
Bỗng nhiên, một chùm ánh sáng màu tím cách đó hai nghìn mét bùng phát tạo nên một luồng sáng chói lóa rực rỡ, nhưng nó đã bị dập tắt trong nháy mắt.

Ánh sáng màu tím chậm rãi yếu đi rồi dần dần biến mất, một câu nói mang theo ngữ khí đe dọa vang lên trong không trung.

“Tây Cực, anh không còn vui vẻ được lâu đâu…”
Rắn Thần của Đông Đảo rời khỏi đó.

Hắn không dám tới gần, cũng không thể đuổi giết, dường như cãi cọ mắng chửi cũng không phải là sở trường của hắn.

Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành rút lui.

Trần Thái Nhật chậm rãi thở dài.

May mắn là anh đã có phòng bị từ sớm.

Hai người Rắn Thần và Bạch Thần đã phát hiện ra tung tích của anh trước khi anh đến sát vùng biên giới.

Có lẽ hai người họ đã đạt được thỏa thuận kết thành đồng minh ngay trước đó, hy vọng lúc cơ hội đến thì có thể hợp tác với nhau trước, bay thẳng lên trên không để giết anh ở vùng biển này.

Quả nhiên, người phụ nữ tên Bạch Thần kia không phải là kẻ ngu ngốc.

Sức uy hiếp về thực lực của Trần Thái Nhật ở toàn bộ Đông Á đã vô cùng mạnh mẽ.

Cây to đón gió.

Trần Thái Nhật giả vờ hợp tác với Bạch Thần, đối phương vốn dĩ cũng giả vờ đồng ý.


Trong mắt của hai người cấp Thần, sự uy hiếp lớn nhất mãi mãi là anh.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, hai người không hề rời đi là muốn âm thầm tìm cơ hội.

“Xì, thủ thuật che mắt, ai mà chẳng biết chứ”.

Trần Thái Nhật tương kế tựu kế, đi đến cả ba hướng, hoàn thành một lần thăm dò long trời lở đất.

Cấp Thần, trước khi sự khác nhau về đất và nước được giải quyết thì chắc chắn không còn cách nào chiến đấu đến cùng.

Vừa nãy với đòn tấn công bằng ám khí của Trần Thái Nhật, nếu như đang ở trong phạm vi của Hoa Hạ thì có lẽ Bạch Thần sẽ chết ngay tại trận
Thế nhưng đang ở trong lãnh thổ của nước Cao Tiên, dựa vào sức mạnh của sông núi trong nước nên Bạch Thần sẽ nhanh chóng hồi phục lại.

Đây là ưu thế của cấp Thần khi ở đất nước của mình.

Người mạnh nhất ở một quốc gia cũng chính là người bảo vệ của quốc gia.

Rắn Thần vẫn luôn cẩn thận như vậy mới là đối tượng quan trọng cần phải chú ý nhất.

Dù sao thì món Trấn Quốc Khí thứ mười bị thất lạc - Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản vẫn còn ở Đông Đảo.

Trần Thái Nhật nhún vai, xoay người lại rồi chậm rãi đạp nước mà đi.

Anh tìm kiếm khoang máy bay của đám người Hồ Cửu Phong trên mặt biển phải mất hơn một phút đồng hồ.

Vừa mới giao chiến một trận, từng làn sóng xung kích lớn đã đẩy chiếc khoang máy bay ra ngoài xa bốn năm nghìn mét.

Anh nhẹ nhàng đặt chân xuống khoang máy bay, xem xét bên trong thông qua cửa sổ thủy tinh.

Vẫn may, mọi người bị phong tỏa bên trong khoang thương gia vẫn ổn.

“Chuyện của chúng ta cuối cùng cũng phải có cái kết”.

Trong đôi mắt của Trần Thái Nhật hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

...!
Nhà họ Phùng.

Phùng Tinh Kiếm vội vã đẩy cửa thư phòng của gia chủ ra.

“Bố! Anh Trần đã trở về!”
Phùng Lương Tông bỗng đứng bật dậy.

“Nhanh! Toàn bộ người trong nhà đi ra trước nghênh đón!”
Bọn họ xếp thành hai hàng, cầm đèn vào lúc hơn năm giờ sáng.

Trần Thái Nhật lại xuất hiện một lần nữa bên trong trang viên của nhà họ Phùng.

Sự đãi ngộ lần này hoàn toàn khác biệt.

Trần Thái Nhật kéo theo một bao tải to ở đằng sau, vừa đi tới cửa chính của nhà họ Phùng.

Cửa lớn màu đỏ chói của nhà họ Phùng được mở rộng, tựa như nghênh đón chủ nhân trở về nhà.

Vẻ mặt Trần Thái Nhật rất lạnh nhạt, chậm rãi dạo bước tiến vào nhà họ Phùng.

Dọc theo đường đi, người nhà họ Phùng được phân chia thành hai bên, ngẩng đầu ưỡn ngực trang nghiêm giống như đang chờ đợi nghi thức kiểm duyệt.

Cộp cộp cộp.

Một loạt âm thanh cứng rắn của đế giày giẫm lên nền đá xanh.


Gia chủ Phùng Lương Tông của nhà họ Phùng cùng với con trai Phùng Tinh Kiếm sải bước đi tới trước nghênh đón.

Chưa đến trước mặt, mới ở cách bốn năm mét, Phùng Lương Tông đã khom lưng rất sâu.

“Nghênh đón cậu trở về! Không biết đã bắt được tên kia chưa?”
Trần Thái Nhật mỉm cười.

“Đi máy bay thôi mà, đâu dễ dàng trốn thoát như vậy được”.

Nói xong, anh hất tay về phía trước.

Một âm thanh nặng nề vang lên, từ trong chiếc túi phát ra vài tiếng kêu rên đau đớn.

Ngay sau đó, có người giúp việc tiến lên mở túi ra.

Gương mặt của Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửa Phong dần xuất hiện.

Hai người họ bị trói gô, buộc lại thật chặt.

Trên gương mặt của Phùng Lương Tông nhất thời xuất hiện vẻ u ám, sau đó khẽ than một tiếng.

“Hôm qua là người của dòng họ, hôm nay đã là kẻ phản bội, đúng là nghiệp chướng, khiến cậu chê cười rồi”.

Trần Thái Nhật xua tay.

“Gia chủ Phùng, lời thừa thãi thì tôi cũng không nói nữa, chuyện nội bộ nhà họ Phùng loạn thành một mớ, hôm nay kết thúc triệt để ở đây đi, tiếp theo, ông biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Phùng Lương Tông nhất thời đứng trang nghiêm, trịnh trọng gật đầu.

“Cậu Tây Cực, hai kẻ phản bội này, hôm nay cứ giao cho nhà họ Phùng giam giữ trước, trước khi Hội nghị liên minh hoàng kim bế mạc, nhà họ Phùng chúng tôi sẽ công khai cho cậu một câu trả lời hài lòng”.

Trần Thái Nhật nhướng mày, hiểu rõ ý của đối phương.

Phùng Lương Tông đang chuẩn bị công khai ngay trước mặt tất cả gia đình hoàng kim, giao Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa cho anh.

Đây là kiểu thái độ hoàn toàn phục tùng.

Cũng dễ lý giải.

Lần này, hai bố con nhà họ Phùng có thể giữ được mạng sống trong tay Phùng Thiên Kiêu vẫn là nhờ vào anh kịp thời đánh giết.

Hai người họ mang lòng biết ơn.

Dòng dõi của Phùng Thiên Kiêu đã trở thành kẻ phản bội trong gia tộc.

Công khai thể hiện tấm lòng cũng là một cách báo ơn rất tốt.

Vẻ mặt Trần Thái Nhật rất bình tĩnh, gật đầu.

“Được thôi, vậy các người trông coi người cho tốt, tôi trở về ngủ bù đây”.

“Tôi đích thân tiễn cậu”.

“Không cần”.

Trần Thái Nhật xua tay, chậm rãi xoay người tựa như cao nhân ẩn sĩ, từ từ rời khỏi nhà họ Phùng, bóng lưng càng lúc càng xa.

Đưa mắt nhìn Trần Thái Nhật rời đi, Phùng Tinh Kiếm buộc khăn tam giác và băng vải, nói với giọng điệu khó mà tin được.

“Bố, anh Trần làm thế nào mà đưa hai kẻ phản bội này trở về từ ngàn mét trên không được vậy?”
Phùng Lương Tông khẽ lắc đầu.

“Sức mạnh của thần có thể không phải thứ mà con người chúng ta có khả năng đoán được”.


...!
Khách sạn Yến Kinh, trong phòng ngủ của Trần Thái Nhật.

Khúc Lan Phi mặc một bộ đồ màu xanh, quỳ gối trước mặt Trần Thái Nhật, mắt chứa đầy giọt lệ vui mừng, cắn chặt môi.

“Cảm ơn cậu Trần đã truy đuổi Hồ Cửu Phong, khẩn cầu cậu có thể cho tôi tự tay giết chết tên ác ôn này, trả thù cho mẹ! Nếu như được toại nguyện, Lan Phi bằng lòng làm trâu làm ngựa, làm người giúp việc cho cậu, không oán hận một câu!”
Bởi vì mẹ qua đời vì Hồ Cửu Phong, Khúc Lan Phi đã âm thầm chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có hi vọng trả thù.

Trần Thái Nhật nhẹ nhàng thở dài.

“Được, tôi đồng ý với cô chuyện này”.

Khúc Lan Phi cúi đầu thật sâu xuống tấm thảm, hành lễ với Trần Thái Nhật.

Cô ta chậm rãi nằm sấp xuống trước mặt Trần Thái Nhật rồi vươn cổ lên.

Lúc này, người đẹp của liên đoàn võ thuật, dưới dòng nước mắt, ngũ quan càng động lòng người, ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng.

“Cậu Trần …”
Trần Thái Nhật lắc đầu.

“Tâm trạng của cô hôm nay vô cùng kích động, về nghỉ ngơi thật tốt trước đi đã”.

Trong ánh mắt của Khúc Lan Phi hiện lên vẻ mất mát không dễ phát hiện, nhưng lòng cảm kích vẫn bộc phát mãnh liệt giống như cũ.

“Vâng, Lan Phi xin phép cáo lui”.

Trang chủ của sơn trang Thất Tú, lưu luyến không rời, cất bước ra về.

Trần Thái Nhật ngồi trên ghế, trong lòng rối bời.

Anh nghĩ đến chuyện mười năm trước, vào đêm phát hiện Vân Vũ Tuệ đã chết.

Rồi anh lại nghĩ đến việc suýt nữa mình đã phải vào tù, cuối cùng lại bất ngờ đến trấn giữ biên cương trong nháy mắt.

Nghĩ đến quá trình tu luyện dài dằng dặc, nghĩ đến mỗi lần sống chết trước mặt.

Trần Thái Nhật lấy điện thoại di động ra, yên lặng trong giây lát, rồi bấm một dãy số.

Tút tút.

Sau hai tiếng, một giọng nữ dịu dàng khẽ khàng truyền đến.

“Thái Nhật, sợ đánh thức Sở Sở, em nói chuyện nhỏ một chút, anh đừng để ý nhé, sao trễ vậy rồi còn gọi điện cho em thế?”
Giọng nói của Vân Vũ Phi làm tình cảm trong lòng Trần Thái Nhật dâng lên, trong đầu anh hiện lên bóng hình trẻ trung xinh đẹp của một người khác, dường như giống cô như đúc.

“Vũ Phi, mặc dù mặt trời vẫn cứ mọc như thường lệ, nhưng đây là một ngày tốt lành đáng để kỉ niệm”.