Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 355: Còn Biết Biến Hình





Quái nhân da đỏ Viêm Tạp sử dụng đòn tấn công mạnh nhất của mình – Hỏa Diệm Hồng Liên, giống như biển địa ngục, bỗng chốc nuốt chửng lấy Trần Thái Nhật.

“Ha ha ha! Người phàm ngu xuẩn, cống rãnh còn đòi sóng sánh với đại dương, mày chính là tế phẩm đầu tiên Thần tộc tao tế máu Trái Đất!”  
Ầm!  
Ánh lửa trong không khí bỗng chốc tăng lên gấp mười lần, dường như có thể thiêu đốt mọi thứ.

Bãi biển bên dưới, cát bị thiêu đốt ngưng kết lại, sáng lấp lánh, kết tinh thành bã thủy tinh.

Nước biển lập tức bị bốc hơi, để lộ thềm lục địa bên dưới.

Cua cá tôm, hải tảo thủy sinh, san hô đá ngầm, đều bị ngọn lửa nướng thành than.

Trong phút chốc quả thực như luyện ngục hiện ra, vô cùng đáng sợ.

Đúng lúc này, quái nhân da đỏ Viêm Tạp nhíu chặt mày.

“Ủa?”  
Nó kinh ngạc nhìn về một hướng.

Vù.

Tiếng kim loại rung động, từ không đến có, dần dần phóng to.

Càng ngày càng rõ ràng, giống như tiếng chuông gió, nghe rất vui tai.

Sau mấy chục giây, tiếng kêu của kim loại đã che lấp tất thảy, giống như vô số chuông lớn đang đồng thời vang lên, chấn động màng nhĩ.


Quái nhân Viêm Tạp không khỏi vội vàng bịt tai, nhìn vẻ mặt nó như đầu đau muốn nứt, nhe răng nhếch mép, hai mắt phun ra lửa.

“Cái quái gì vậy?”  
Đúng lúc này, bóng dáng của Trần Thái Nhật bỗng xuất hiện trong ngọn lửa, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng trong suốt.

Lúc này, cơ bắp và làn da trên người Trần Thái Nhật đã biến thành dạng kết tinh như kim cương, chỉ cần động đậy là phát ra âm thanh như kim loại va chạm.

Anh vừa búng tay giữa không trung vừa chậm rãi bay ra.

Không ngờ những tiếng đinh tai nhức óc kia lại là tiếng búng ngón tay.

Mỗi lần búng, đầu ngón tay của Trần Thái Nhật sẽ lại làm dấy lên một luồng sóng khí màu lam, sóng khí lan đến đâu là ngọn lửa tắt tịm đến đó.

Trần Thái Nhật chậm rãi xuất hiện, bên trong biển lửa dần hình thành một chân không.

Quái nhân nhìn thấy võ công đáng ngạc nhiên của Trần Thái Nhật thì sửng sốt.

“Mày… rốt cuộc mày là ai?”  
“Tao đã nói rồi còn gì, tao chính là người Trái Đất mà mày khinh thường – Tây Cực Trần Thái Nhật!”  
Dứt lời, toàn thân Trần Thái Nhật bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt, rồi anh lao vụt tới như một ánh sao băng.

Bốp!  
Quái vật da đỏ Viêm Tạp biến sắc, trong chớp mắt muốn tránh đi, tuy đầu tránh được nhưng vẫn bị nắm đấm cứng như kim cương sượt trúng bả vai.

Rắc!  
Một mảng dung nham bay tứ phía.

Cánh tay trái của quái nhân da đỏ bị cú đấm đột ngột này đánh nát, máu tươi trong trạng thái dung nham phun ra xối xả.

Trần Thái Nhật đấm trúng mục tiêu, liền dừng lại lơ lửng cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương như mèo rình chuột.

Lúc này, sắc mặt của quái nhân da đỏ Viêm Tạp vô cùng dữ tợn, ánh mắt đầy căm hận, không còn vẻ khinh miệt nữa, nó nhìn chằm chằm hành động của Trần Thái Nhật với ánh mắt vô cùng đề phòng.

“Không thể nào, trên Trái Đất không thể có sinh vật mạnh như vậy được!”  
Soạt!  
Trên người Trần Thái Nhật lóe lên ánh sáng, lại khôi phục thân thể máu thịt, vẻ mặt dửng dưng.

“Bây giờ mày đã thấy rồi đấy, sao nào? Muốn nói chuyện không? Nếu mày cung cấp tin tức và tình báo chính xác thì tao có thể suy nghĩ đến việc coi mày như vật triển lãm trong vườn bách thú mà nhốt mày cả đời, không giết mày nữa”.

Hai mắt Viêm Tạp bỗng trợn trừng, dường như phải chịu sự sỉ nhục khủng khiếp.

“Người phàm kia! Mày dám sỉ nhục thần linh như vậy, phải bị trời đày!”  
“Trời đày? Chỉ với một chiêu vừa rồi của mày sao? Mày dọa ai đấy?”  
Trần Thái Nhật đột ngột vỗ một chưởng vào không khí.

Vù!  
Gió lốc bỗng nổi lên, một luồng lốc xoáy vô hình đột nhiên hình thành, hút nước biển ở xa xa đến giữa không trung, tạo nên cảnh tượng rồng hút nước hoành tráng.

Rồng hút nước di chuyển về phía bên này với tốc độ cực nhanh, lúc sắp đến gần ngọn lửa liền tách ra.

Ào ào ào!  

Làn nước ngút trời dội đám lửa trong cả khu vực tắt ngúm.

Tiện còn dội cho quái nhân da đỏ Viêm Tạp ướt như chuột lột.

Xì xì xì!  
Từng luồng khói trắng bốc lên từ người quái nhân da đỏ, nhìn nó có vẻ vô cùng nhếch nhác.

Trần Thái Nhật khoanh hai tay, nhếch khóe miệng, mang theo sự mỉa mai.

“Mày còn chiêu gì thì dùng đi, tao biết đây vẫn chưa phải là cực hạn của mày”.

Viêm Tạp nhìn Trần Thái Nhật nhỏ hơn nó gấp ba lần, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Người phàm kia, mày đã thành công khiến tao nổi giận thật rồi đấy, hôm nay tao quyết định không giết mày.

Tao muốn bắt sống mày về, giải phẫu nghiên cứu sống, quái thai của người Trái Đất đúng là hiếm có!”  
Thứ này đã mất trí rồi.

Trần Thái Nhật bỗng cảm thấy dường như không cần phải nói chuyện với nó nữa.

Viêm Tạp di chuyển nhanh như chớp, rơi xuống tảng đá bên bãi biển, giơ hai tay lên trời.

“Dung Nham Vạn Lực!”  
Thịch!  
Trái tim của đối phương đập rất mạnh, âm thanh kia chẳng khác gì sấm rền.

Trần Thái Nhật cảm thấy sự bất thường của xung quanh, anh lặng lẽ đứng đó, quan sát tất thảy.

Thịch!  
Trái tim của nó lại đập mạnh.

Két két két.

Làn da màu đỏ của quái nhân bắt đầu mở ra lỗ hổng theo nhịp đập mạnh của trái tim.

Dưới làn da là vô số nham thạch đang chảy xiết.

Mười mấy giây sau, thân thể của quái nhân đã bị nham thạch bao trùm toàn bộ, nhìn chẳng khác gì một ngọn núi lửa.

Xì xì.

Gió thổi qua, nhiệt độ giảm xuống.

Nham thạch bao trùm quái nhân Viêm Tạp bỗng nguội đi, biến thành hình dạng che giấu.

Trần Thái Nhật nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ của đối phương hiện giờ trông rất giống một… quả trứng đá khổng lồ?  
Lẽ nào còn có thể nhảy ra một con khỉ sao?  
Trần Thái Nhật không tin, anh tiện tay búng một cái.

Một hòn đá to bằng nắm tay nện tới như đạn pháo.


Xì!  
Điều khiến người ta kinh ngạc là hòn đá còn chưa chạm đến quả trứng đá to màu đen kia thì đã bốc hơi rồi.

Nhiệt độ cao quá đi mất.

Rõ ràng là đối phương sắp dốc toàn lực rồi.

Trần Thái Nhật đã cảm nhận được chân khí dâng trào phía đối diện gần như sắp thấm ra ngoài.

Rắc.

Trứng đá màu đen bỗng nứt toác, lộ ra một khe hở to.

Từ trên xuống dưới, dần dày đặc.

Bộp bộp bộp.

Cùng với tiếng nham thạch rơi xuống.

Trứng đá màu đen cao năm sáu mét vỡ vụn ra, để lộ khuôn mặt thật bên trong.

Đôi mắt Trần Thái Nhật bỗng trợn to.

Mẹ kiếp! Giống quá đi mất!  
Hình tượng vốn có của Viêm Tạp là một quái nhân trọc đầu, da đỏ giáp đen, tuy uy mãnh nhưng không có sự phân biệt gì.

Còn hiện giờ sau khi biến thân, Trần Thái Nhật nhìn một cái liền nhận ra.

Đây chẳng phải chính là ác ma trong thần thoại phương Tây sao?  
Làn da màu đỏ tươi, bắp thịt sáng lóa, tràn đầy sức mạnh.

Trên đầu mọc hai chiếc sừng dài cong cong, hai mắt đỏ ngầu mang theo ngọn lửa, khuôn mặt giống với người, chỉ là hai chiếc răng nanh dài hơn chút.

Một chiếc đuôi đỏ dài, cuối đuôi còn nhô lên hình đầu mũi tên.

Phần chân thon dài, bắp thịt rắn chắc, không có chân mà mọc móng như sơn dương.

Trong tay còn cầm một chiếc dĩa màu vàng nhạt.

Trần Thái Nhật bỗng cảm thấy như mình đã xuyên không.