Trong lòng Trương Quảng muốn chửi tục.
Mình đường đường là người thừa kế nhà họ Trương, đã bao giờ gặp phải chuyện như vậy chứ?
Không đúng, ban đầu ở cổng trường mầm non, Dương Thanh còn đạp ông ta bay xa tới mấy mét.
Hoàng Vũ ở bên cạnh cũng nhìn tới ngây người, đồng thời cảm thấy ấm lòng.
Vừa rồi Trương Quảng mắng cậu ta là chó, kết quả ông ta lại giống như chó, bị Dương Thanh đập đầu chó xuống bàn trà.
Hoàng Vũ cảm giác máu trong người mình như sôi lên, vô cùng sùng bái nhìn Dương Thanh.
"Thả ông chủ ra!"
Đám đàn em của Trương Quảng đờ người trong giây lát, cuối cùng mới hoàn hồn và tức giận hét lên.
Dương Thanh không để ý tới đám người đó, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Quảng.
"Mẹ nó, tất cả lùi lại cho tao!"
Trương Quảng tức giận gầm lên, chỉ sợ Dương Thanh sẽ trút giận lên người ông ta.
Đến bây giờ, ông ta mới thật sự hiểu được, Dương Thanh không phải là người ông ta có thể đắc tội được.
Sợ rằng cả Giang Hải không có người nào có thể xông vào nhà họ Hùng, đồng thời bẻ gãy cổ tay của chủ nhà họ Hùng ngay trong phòng ngủ của ông ta, còn có thể đập đầu mình xuống bàn trà trong nháy mắt.
Trước đây, ông ta chỉ nghi ngờ, nhưng bây giờ đã có thể chắc chắn rồi.
Vương Lộ Dao đứng bên cạnh run rẩy.
Đối với bà ta, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay chẳng khác nào thế giới bị diệt vong.
"Con khốn này, rốt cuộc mày đã làm gì hả?"
Trương Quảng nắm tóc Vương Lộ Dao, cố kéo bà ta đến trước mặt Dương Thanh.
Vương Lộ Dao đau đớn kêu lên chói tai.
"Tôi… tôi… tôi tìm tới chỗ Hùng Bác Thành, dắt theo hai người tới… đánh… đánh bố vợ của cậu ta, bây giờ ông ta… ông ta còn đang ở trong bệnh viện”.
Cả người Vương Lộ Dao run rẩy, lắp bắp nói, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
"Con khốn, tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần mà mày còn dám gây rắc rối cho tao? Nếu mày không phải là mẹ của con trai tao thì tao đã giết chết mày rồi!", Trương Quảng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta thật sự muốn giết người.
"Cậu Thanh, tôi đã cảnh cáo con khốn này rất nhiều lần, nhưng không ngờ bà ta vẫn dám đắc tội cậu.
Bà ta làm vậy là muốn tìm chết.
Cho dù bây giờ cậu bảo tôi giết chết bà ta, tôi cũng không hề nhíu mày”.
Trương Quảng mắng Vương Lộ Dao xong lại cung kính nói với Dương Thanh.
Nghe vậy, Vương Lộ Dao vô cùng hoảng sợ, quỳ “bịch” xuống dưới chân Dương Thanh, khổ sở cầu xin: "Cậu Thanh, tôi thật sự biết sai rồi, cũng không dám nữa, xin cậu hãy tha cho tôi!"
Dương Thanh liếc nhìn đồng hồ.
Đã quá giờ rồi, chỉ còn tám phút nữa là đến nửa tiếng như anh đã hẹn với Tần Thanh Tâm.
"Tôi không hy vọng còn nhìn thấy người phụ nữ này ở Giang Hải nữa!"
Dương Thanh đột nhiên nhìn Trương Quảng, bình tĩnh nói.
Trương Quảng kinh ngạc.
Ông ta vốn tưởng Dương Thanh sẽ làm ra chuyện quá đáng nào đó, không ngờ chỉ là không cho Vương Lộ Dao xuất hiện ở Giang Hải nữa.
Ông ta thoáng sửng sốt rồi vội vàng gật đầu: "Cậu Thanh yên tâm, sau hôm nay, bà ta đừng mong bước vào Giang Hải một bước!"
Dương Thanh không quan tâm, xoay người rời đi.
Hoàng Vũ vội vàng theo sát phía sau.
Mãi đến khi Dương Thanh rời đi rồi, Trương Quảng mới cảm giác áp lực trên người biến mất.
Ông ta tức giận, đạp Vương Lộ Dao: "Bây giờ mày cuốn gói cút ngay! Nếu để tao gặp lại mày thì mày cứ chờ chết đi!"
Vương Lộ Dao quỳ dưới chân Trương Quảng và ôm lấy chân ông ta, khóc lóc cầu xin: "Chồng ơi, xin ông hãy nể mặt con trai mà cho tôi một cơ hội nữa đi.
Tôi không dám nữa, không dám nữa đâu!"
"Cái gì, mày còn dám nhắc tới con trai tao à? Mẹ nó, mày có tư cách làm mẹ của con trai tao sao? Cút!"
Trương Quảng đạp Vương Lộ Dao ra, xoay người rời đi.
Ngoài cổng trang viên nhà họ Hùng, Hoàng Vũ theo sát Dương Thanh, rất lanh lợi nói: "Anh Thanh, em biết đường tới bệnh viện, để em lái xe chở anh qua đó nhé?"
Dương Thanh ném chìa khóa chiếc xe Phaeton cho Hoàng Vũ.
Cậu ta vui mừng, vội vàng bước nhanh tới mở cửa sau cho Dương Thanh.
Chờ anh lên xe, cậu ta mới chạy tới chỗ ghế lái.
"Cậu có thể chạy tới đó trong vòng bảy phút không?"
Dương Thanh lại liếc nhìn đồng hồ, hỏi.
Hoàng Vũ cười hì hì: "Anh Thanh ngồi cho vững nhé!"
Cậu ta vừa dứt lời, chiếc xe Phaeton bỗng nhiên lao vọt tới.
Chiếc xe Phaeton này vốn từng được cải tiến, khả năng vận hành của chiếc xe rất tốt, không hổ danh là chiếc xe hơi sang trọng mấy chục triệu.
Chẳng trách Hoàng Vũ dám tự đề cử mình lái xe cho Dương Thanh, kỹ năng lái xe của cậu ra thật sự rất tốt.
Động cơ của chiếc xe Phaeton gầm rú suốt quãng đường, xuyên qua dòng xe như một tia chớp màu đen.
Vừa hết sáu phút, chiếc xe đánh đuôi tuyệt đẹp và đỗ trước cổng bệnh viện Nhân Dân.
Dương Thanh bước vào bệnh viện.
Anh vừa định gọi điện thoại hỏi xem bọn họ ở phòng bệnh nào thì Tần Thanh Tâm đã gọi điện thoại qua.
"Dương Thanh, bao giờ anh mới tới bệnh viện thế?"
Trong giọng nói của Tần Thanh Tâm rõ ràng có chút lo lắng, sợ Dương Thanh làm ra chuyện gì quá đáng.
Dương Thanh cười gượng.
Chắc Tần Thanh Tâm vẫn luôn nhìn đồng hồ, trong lòng lo mình sẽ làm gì Vương Lộ Dao.
Anh mỉm cười: "Không hổ danh là vợ anh, còn có khả năng thần giao cách cảm như vậy.
Anh đã đến rồi, bố ở phòng nào thế?"
Trong phòng bệnh, Tần Thanh Tâm nghe Dương Thanh nói vậy, mặt thoáng đỏ lên rồi nói: "Giường số 27, tầng sáu của khu nội trú trong bệnh viện”.
"Được, lát gặp!"
Dương Thanh cúp máy.
Tần Đại Dũng nằm ở trên giường trong phòng bệnh, trên đầu quấn băng trắng và còn có vài vết máu.
"Thanh Tâm, Y Y, bác sĩ đã nói bố không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, các con không cần phải lo lắng đâu.
Chút Dương Thanh tới, bọn con đi làm đi!"
Tần Đại Dũng nói với vẻ tự trách.
Mình đúng là vô dụng, hại con gái và con rể còn phải lo lắng.
"Bố à, bố đừng đuổi các em ấy nữa.
Công ty phát triển rất ổn định, cứ để các em ấy ở lại với bố đi”.
Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của Dương Thanh.
Trong tay anh cầm giỏ trái cây, cười to và đi vào.
"Con còn mua hoa quả làm gì chứ? Thật là!"
Tần Đại Dũng thấy Dương Thanh đặt giỏ trái cây trên tủ bên cạnh, bất đắc dĩ nói.
Dương Thanh liếc nhìn Tần Đại Dũng, thấy mặt mũi ông ta bầm dập, trên đầu cũng bị thương và có cả vết máu, nhìn qua rất nặng nhưng vẫn rất có tinh thần.
Dương Thanh chiến đấu trên chiến trường lâu ngày, chít ít anh cũng đã gặp hàng nghìn chiến sĩ bị thương rồi, vừa nhìn đã có thể biết Tần Đại Dũng bị thương không nặng.
Cứ như vậy, ba người Tần Thanh Tâm, Tần Y và Dương Thanh ở lại bệnh viện với Tần Đại Dũng.
Mãi đến gần giờ làm việc buổi chiều, Tần Đại Dũng uy hiếp sẽ ra viện, Tần Thanh Tâm và Tần Y mới rời đi.
"Dương Thanh, bố không sao, con cũng đi làm đi!"
Ông ta đuổi được con gái, nhưng lại không đuổi được Dương Thanh.
Dương Thanh mỉm cười: "Bố, con đâu có chuyện gì quan trọng đâu.
Con ở lại bệnh viện với bố là được rồi.
Bố không cần phải để ý tới con.
Con ra ngoài đi dạo một lát, nếu có việc gì bố cứ gọi điện thoại cho con, con bảo đảm sẽ nhanh chóng quay về trong vòng năm phút”.
Dương Thanh biết mình ở lại bên cạnh Tần Đại Dũng, ông ta sẽ thấy không tự nhiên.
Nếu không có người trông Tần Đại Dũng, Tần Thanh Tâm và Tần Y lại lo lắng.
Anh dứt khoát ra khỏi phòng bệnh, tính ra ngoài hít thở không khí.
"Hạ Hà, cô phải mau chóng xoay tiền đi.
Sau này còn phải tốn một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ cô tiếp đấy.
Nếu bây giờ dừng chữa trị sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới căn bệnh”.
"Cảm ơn bác sĩ Hàn, tôi sẽ mau chóng gom đủ tiền thuốc men, vẫn mong bác sĩ đừng dừng chữa trị cho mẹ tôi, tôi xin bác sĩ đấy!"
Dương Thanh vừa đi ngang qua một phòng bệnh, đột nhiên nghe được một giọng nói khá quen.
Anh vô thức quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một bóng người gầy yếu đang định quỳ xuống.
"Hạ Hà, cô làm gì vậy?"
Bác sĩ Hàn vội vàng đỡ Hạ Hạ, nghiêm mặt nói: "Nghĩa vụ của bác sĩ là phải cứu người.
Cho dù tạm thời cô không đủ tiền, tôi cũng sẽ nghĩ cách kêu gọi các chương trình cứu trợ thiện nguyện khác cho mẹ cô”.
"Cảm ơn bác sĩ Hàn, bác sĩ yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng gom đủ tiền thuốc men”, hai mắt Hạ Hà đỏ hoe, vô cùng xúc động.
"Được rồi, cô không quần quá áp lực, tôi sẽ cố gắng hết sức”, bác sĩ Hàn an ủi một câu rồi xoay người rời đi.
"Hạ…“
Nhìn bóng người quen thuộc kia, Dương Thanh vừa định gọi cô ấy nhưng chợt nghĩ tới chuyện gì đó nên ngừng lại.
Anh đi theo bác sĩ Hàn.
- ---------------------------
.