Chiến Thần Ở Rể

Chương 3910



Chương 3910

So với việc gia nhập thế lực mà mình không thích, còn mất tự do, chi bằng không gia nhập.

Nghĩ tới đây, Dương Thanh nói: “Rất xin lỗi! Tôi từ chối gia nhập Thủ Hộ Minh!”

“Sao cơ?”

Bách Lý Kinh Vân biến sắc, kinh ngạc nói: “Cậu điên rồi à? Cậu nghĩ cậu có thể đối phó với Thủ Hộ Minh và các thế lực lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ bằng thực lực bây giờ hả?”

“Chỉ cần cậu gia nhập Thủ Hộ Minh, cậu sẽ trở thành thủ hộ thứ mười được mọi người kính trọng ở giới Cổ Võ, khi đó, trên khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, ai dám bất kính với cậu đây?”

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu Thủ Hộ Minh thực sự tồn tại để bảo vệ hòa bình của thế giới này thì đừng nên coi tôi là kẻ địch! Còn nếu không phải, tôi càng không bao giờ gia nhập Thủ Hộ Minh”.

Bách Lý Kinh Vân nói với vẻ tiếc hận: “Dương Thanh, cậu hồ đồ rồi!”

Đúng lúc này, khí thế của Bách Lý Vọng Nhạc bỗng tăng vọt, sát khí mãnh liệt bùng nổ từ người lão ta.

Lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Đúng là đồ ngu, dám từ chối cả Thủ Hộ Minh, nếu cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, tôi còn kiêng dè cậu, nhưng cậu dám từ chối, nên tôi đành giết cậu thôi”.

Bách Lý Kinh Vân vội chắn trước Dương Thanh, nhìn Bách Lý Vọng Nhạc: “Chú Vọng Nhạc, xin chú nương tay, cho dù cậu Thanh từ chối gia nhập Thủ Hộ Minh thì vẫn là một cao thủ đáng tôn trọng, gia tộc Bách Lý nên kết bạn, chứ không nên trở mặt với cậu ta”.

Bách Lý Vọng Nhạc hừ lạnh: “Bách Lý Kinh Vân, cháu ngây thơ quá, cháu nghĩ sau khi từ chối Thủ Hộ Minh, thằng nhãi này vẫn còn chỗ đặt chân ở Hạ Giới giới Cổ Võ à? Thủ Hộ Minh sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu”.

Lệ Trần cũng nhìn về phía Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Cậu không nghĩ lại thật à?”

Dương Thanh lắc đầu: “Tiền bối Lệ, Ma Tông không cần nhúng tay vào những chuyện tiếp theo đâu, đây là ân oán giữa tôi và Hạ Giới giới Cổ Võ, tôi sẽ tự chịu”.

Lệ Trần thở dài, cười khổ: “Cậu không biết rõ sự đáng sợ của Thủ Hộ Minh, cậu muốn tự chịu, nhưng Thủ Hộ Minh sẽ không cho cậu cơ hội đó, đã vậy, tôi sẽ điên với cậu một lần!”

“Tiền bối…”

Dương Thanh vô cùng cảm động, đang định khuyên ngăn thì bị Lệ Trần ngắt lời: “Được rồi, không cần nói thêm nữa, tôi đã quyết định sẽ đối mặt với mọi chuyện cùng cậu”.

Sau khi Lệ Trần dứt lời, khí thế của lão bỗng tăng vọt.

Nhưng Lệ Trần chỉ mới bước vào Thiên Cảnh, chút thực lực này không làm gì được Bách Lý Vọng Nhạc đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.

“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”

Bách Lý Vọng Nhạc hừ lạnh: “Nếu các người đã vội chết như thế, tôi sẽ tiễn các người một đoạn!”

“Ầm!”

Sau khi lão ta nói xong, mặt đất dưới chân lão ta lập tức vỡ nát, lão ta xông tới chỗ Dương Thanh.

Còn Lệ Trần thì bị lão ta coi nhẹ.

Chỉ là một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thôi, chẳng là gì trong mắt lão ta hết, nhưng Dương Thanh thì khác, tuy anh cũng có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ nhưng lại khiến lão ta cảm nhận được mối đe dọa khổng lồ.

Thấy Bách Lý Vọng Nhạc ra tay, Bách Lý Kinh Vân cũng vô cùng sốt ruột, vội khuyên: “Chú Vọng Nhạc, xin chú giơ cao đánh khẽ!”

Ông ta rất thưởng thức Dương Thanh, còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như thế, nếu anh chết ở đây thì đúng là tổn thất khổng lồ của giới Cổ Võ.