Chiến Thần Ở Rể

Chương 4018



Chương 4018

Lạc Bân giận dữ nói: “Im miệng! Còn dám nói nhảm nữa, tôi sẽ khiến cậu không tìm nổi việc làm ở Yến Đô, cút ngay! Bằng không đừng trách tôi không nể tình xưa đấy!”

Lư Cường biết Lạc Bân đã quyết tâm bắt ông ta từ chức, một khi ông ta từ chức thật thì sẽ trắng tay, ở tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta ỷ vào thân phận em họ Lạc Bân, chẳng những có thể hống hách ở tập đoàn Nhạn Thanh mà có thể nghênh ngang trên khắp Yến Đô nữa.

Nhưng nếu ông ta rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta còn không bằng cú rắm, chỉ với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta, ông ta chỉ là con kiến hôi trong thế giới mới này thôi.

Vừa nghĩ đến việc mình sắp mất tất cả, ông ta lập tức cuống lên, giận dữ nói: “Lạc Bân, không ngờ anh lại vô tình vô nghĩa như thế, nếu năm đó mẹ tôi không nuôi anh, anh đã chết đói lâu rồi, còn được như ngày hôm nay à?”

“Giờ anh thành công rồi nên thấy chúng tôi là gánh nặng của anh đúng không?”

Lạc Bân hít sâu một hơi, cố nén giận, nhìn chằm chằm vào Lư Cường, cắn răng: “Lư Cường, nếu tôi là loại người vong ơn phụ nghĩa thật thì đã không phá lệ, cho tên vô dụng như cậu vào tập đoàn Nhạn Thanh, còn đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc”.

“Suốt bao năm qua, tôi luôn đưa phần lớn số tiền mà tôi kiếm được cho dì út, tôi nợ công ơn nuôi nấng của dì út, nhưng tôi không nợ cậu bất cứ thứ gì, trái lại, tôi đã cho cậu rất nhiều”.

“Nếu cậu vẫn không biết điều, cũng đừng trách tôi không khách sáo!”

Lạc Bân nói rồi quay người, rảo bước vào tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta không thể để Dương Thanh đợi lâu.

Lư Cường nhìn theo bóng lưng Lạc Bân, nét mặt méo mó vì giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Lạc Bân, chắc chắn tôi sẽ khiến anh hối hận!”

Lạc Bân gặp Dương Thanh ở văn phòng chủ tịch, vừa thấy anh, ông ta đã quỳ xuống, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chủ tịch, xin lỗi cậu!”

Dương Thanh thở dài, đích thân đỡ Lạc Bân dậy, nói: “Tôi đã biết những chuyện vừa xảy ra rồi, với tư cách là giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, ông làm được đến mức này đã là quá tốt rồi, lần này tôi không trách ông”.

Lạc Bân không phải thánh, dù sao ông ta cũng được dì út ông ta nuôi nấng, ông ta nợ dì út, đưa Lư Cường vào tập đoàn Nhạn Thanh cũng không sai.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lạc Bân rất cảm động, mắt cũng rơm rớm nước mắt.

Lạc Bân kích động nói: “Chủ tịch, cảm ơn cậu đã hiểu cho!”

Dương Thanh khẽ lắc đầu, không muốn nói chuyện này nữa: “Tôi định rời khỏi đây vào ngày mai, nếu giờ tập đoàn Nhạn Thanh có phiền phức gì khó giải quyết thì cứ bảo tôi, tôi sẽ xử lý”.

Lần này anh tới tập đoàn Nhạn Thanh để xem xem có còn phiền phức nào mà Lạc Bân không giải quyết được không.

Nghe thấy Dương Thanh nói mai sẽ đi, Lạc Bân lập tức ngạc nhiên: “Cậu đi sớm thế à?”

Dương Thanh gật đầu: “Có vài chuyện cần tôi đích thân xử lý”.

Tuy Lạc Bân không biết Dương Thanh bận gì, nhưng ông ta cũng hiểu, Dương Thanh là cao thủ võ đạo, chắc chắn sẽ bận chuyện liên quan tới võ đạo, nên ông ta cũng không dám hỏi nhiều.

Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, giờ tập đoàn Nhạn Thanh đang phát triển rất tốt, không có phiền phức gì, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi sẽ quản lý tập đoàn Nhạn Thanh thật tốt”.

Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh rất hài lòng, tập đoàn Nhạn Thanh là do mẹ để lại cho anh, cũng là tâm huyết của mẹ anh, tập đoàn Nhạn Thanh phát triển được đến mức này cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh rồi.

Tiếp đến, anh chỉ cần chú tâm vào võ đạo là được, giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân, anh rất yên tâm.

— QUẢNG CÁO —