Chiến Thần Ở Rể

Chương 4126



Chương 4126

Mã Siêu chưa kịp nói gì, Ngải Lâm đã nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, giờ tôi sẽ chuẩn bị đến Yến Đô, hai người cứ yên tâm đi chấp hành nhiệm vụ, không cần lo cho chúng tôi đâu”.

Nghe thấy Ngải Lâm nói thế, Dương Thanh rất mừng, gật nhẹ đầu.

Tuy Mã Siêu hơi không nỡ nhưng cũng hiểu Dương Thanh nói đúng, tình cảnh của họ hiện giờ đang không ổn, Ngải Lâm và bé Tĩnh An đi theo họ chỉ làm vướng chân họ thôi.

Phía sau hội trưởng lão là thế giới nhỏ thần bí, hơn nữa Yến Đô cũng là vùng đất cấm đối với cao thủ giới Cổ Võ, người của giới Cổ Võ không dám tùy tiện bước vào.

Phùng Giai Di im lặng một lát rồi nghiêm nghị nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi muốn đi cùng anh!”

Dương Thanh nhíu mày, tuy thiên phú của Phùng Giai Di cũng không tệ, còn trẻ nhưng đã đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong nhờ sự hỗ trợ từ đan dược của Phùng Tiểu Uyển.

Nhưng trước cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, Phùng Giai Di vẫn quá yếu, cao thủ mà Dương Thanh và Mã Siêu phải đối phó đều là cao thủ Thiên Cảnh, thậm chí là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, chỉ một đòn của đối phương cũng có thể giết chết Phùng Giai Di.

Nhưng nét mặt của Phùng Giai Di vẫn vô cùng kiên quyết, cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, không chùn bước chút nào.

Dương Thanh nhìn Phùng Giai Di một lúc lâu rồi mới nói: “Cô biết nếu đi cùng chúng tôi thì sẽ nguy hiểm đến mức nào rồi đúng không?”

Phùng Giai Di gật đầu: “Đương nhiên tôi biết! Các anh phải đối phó với toàn cao thủ Thiên Cảnh, đối phương chỉ cần giơ tay lên là đã có thể dễ dàng xóa sổ tôi rồi!”

Dương Thanh nhíu mày: “Vậy mà cô vẫn muốn đi cùng chúng tôi à?”

Phùng Giai Di nói với vẻ kiên định: “Tôi muốn mạnh hơn!”

Dương Thanh lập tức im lặng.

Lúc này Tống Tả cũng nói: “Cậu Thanh, hai anh em tôi cũng muốn đi theo cậu, hy vọng cậu sẽ đồng ý!”

Dương Thanh cười khổ, lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sao hai tiền bối cũng hồ đồ theo vậy?”

Tống Tả và Tống Hữu đều hết sức nghiêm nghị, Tống Tả nói: “Cậu Thanh, cậu cũng biết anh em chúng tôi đang ôm món nợ máu, chỉ với thực lực của anh em chúng tôi bây giờ thì không hề có cơ hội báo thù!”

“Tuy việc đi theo cậu rất nguy hiểm nhưng chúng tôi không sợ, người luyện võ nên tiến thẳng về phía trước, không được sợ hãi!”

“Chỉ khi ở trong tình cảnh sống còn, thực lực của chúng tôi mới tăng vọt được!”

Dương Thanh lập tức hơi áy náy, hồi trước anh đã đồng ý với anh em nhà họ Tống rằng sẽ giúp họ báo thù sau khi anh có thực lực.

Nhưng sau bao lâu, anh đã có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ rồi mà vẫn chưa báo thù giúp anh em nhà họ Tống.

Anh nghiêm nghị nói: “Hai vị tiền bối Tống – Tả, tôi hứa sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi sẽ đi báo thù cùng hai người!”

Anh em nhà họ Tống lập tức mừng rỡ nhưng Tống Tả vẫn nói: “Cậu Thanh, rất cảm ơn cậu! Nhưng thực lực của chúng tôi ngày hôm nay đã tăng lên rất nhiều, cách lúc báo thù không xa”.

“Nếu được, chúng tôi vẫn mong sẽ được tự tay báo thù!”

Nghe thấy thế, Dương Thanh không do dự nữa, gật đầu: “Được rồi! Nếu mọi người muốn đi cùng chúng tôi thì cứ ở lại! Nhưng mọi người phải hiểu rõ, chúng tôi phải chấp hành nhiệm vụ bất cứ lúc nào, nếu có kẻ nào bắt mọi người để uy hiếp tôi, tôi buộc phải đặt nhiệm vụ lên trên hết!”

Tống Tả vội nói: “Cậu Thanh cứ yên tâm, chúng tôi không hề muốn trở thành gánh nặng của cậu khi đi theo cậu, nếu có lúc chúng tôi khiến cậu khó xử thật, cậu cũng không cần cứu chúng tôi”.

— QUẢNG CÁO —