Sau đó, hai thanh linh binh va chạm bùng nổ khỉ thế hủy. diệt, quét sạch bốn phương tám hướng.
“Âm ầm ầm!” Khí thế quét đến nơi đâu thì nơi đó đều hóa thành tro bụi.
Vẻ mặt nhóm người Diệp Chiến Quốc thay đổi, rống lớn: “Tiếp tục lùi nghìn mét!”
Sau khi lệnh được ban ra, các tinh anh Chiến vực Trung Châu và Hiệp hội Võ giả đều mau chóng lùi lại.
Cho dù bọn họ lùi lại, nhưng vẫn chưa kịp, mười mấy võ giả thực lực khá yếu đều bị khí thế khi hai linh binh này va chạm đánh bay, cũng may không có thương vong.
Ngay cả các võ giả Thiên Hải Tông cũng có cảm giác bị đánh một quyền nặng nề vào ngực.
Chỉ thấy vị trí Đỗ Ngọc Sơn vừa mới đứng, mặt đất đã nứt ra, tạo thành một cái hố sâu.
Trên người Đỗ Ngọc Sơn máu chảy thành dòng, trông vô cùng thảm hại.
“Răng rắc!” Bỗng âm thanh kim loại đứt gãy vang lên.
Trong tầm mắt kinh sợ của mọi người, trường kích màu đen trong tay Đỗ Ngọc Sơn lại bị gãy!
“Linh khí trong tay Đỗ Ngọc Sơn bị gãy rồi!”
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Có thể nhìn ra trường kích mà Đỗ Ngọc Sơn dùng là linh khí có phẩm cấp không thấp, cho dù ở hạ giới Cổ Võ thì cũng
là linh binh đỉnh cao, nhưng lúc này đã bị gãy.
Kiếm Thiên Tử trong tay Dương Thanh kia, có phẩm cấp thế nào?
Lúc này, Dương Thanh trên không trung, vẻ mặt trắng nhợt, rõ ràng hai chiêu kiếm vừa nãy đã khiến anh tiêu hao rất
nhiều sức lực.
Nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, không để thân thể ngã xuống.
Chỉ thấy anh lấy ra một vốc bổ khí đan, nuốt xuống toàn bộ, mấy võ giả nhìn theo mà trừng lớn mắt.
Anh là luyện đan sư, nhưng lại không xót lòng gì cả.
Nuốt một lần mười mấy viên bổ khí đan, sắc mặt anh mới dần dần tốt hơn.
Chỉ thấy anh lại nâng kiếm Thiên Tử trong tay lên. “Anh ta còn có thể tấn công!”
Có người kinh ngạc hô lên, vẻ mặt khó tin.
Mọi người mở lớn mắt, kiếm chiêu Dương Thanh dùng đều tiêu hao rất nhiều sức lực, đồng thời, uy lực chiêu kiếm cũng rất mạnh.
Kiếm thứ nhất, Dương Thanh phá vỡ đại trận Phong Thiên.
Kiếm thứ hai, Dương Thanh khiến Đỗ Ngọc Sơn bị thương nặng.
Vậy kiếm thứ ba sẽ khiến người ta kinh sợ thế nào đây?
“Tất cả mọi người, lập tức lùi lại!”
“Tất cả mọi người, lập tức lùi lại!”
Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan gần như đồng thời ra lệnh rút lui, lần này, thậm chí bọn họ còn không nói là lui bao nhiêu mét.
Dương Thanh vẫn chưa hạ kiếm đã khiến bọn họ cảm thấy áp lực khổng lồ.
Lưu Khánh cắn răng, lập tức rống lớn hạ lệnh: “Tất cả mọi người, lại lùi ra nghìn mét!”
Ngay lúc này, Dương Thanh đã nâng kiếm Thiên Tử lên cao.
“Rầm rầm rầm!”
Mấy tia chớp lóe lên trên bầu trời, kiếm thế giống như: thiên kiếp giáng xuống tiêu diệt Dương Thanh vậy.
Lần này, Đỗ Ngọc Sơn cũng cảm nhận được áp lực đáng sợ.
Vẻ mặt lão ta hung tợn quát lớn: “Ta phải xem xem, cậu còn có thể chém được mấy kiếm! Đến đây!”
Dương Thanh đứng trên không trung, mái tóc đen tuyền tung bay, chỉ thấy đôi mắt anh đỏ như máu, hơi thở giống như đến từ hồng hoang, bùng nổ khắp cơ thể anh.
“Thiên Hành Cửu Kiếm, kiếm thứ ba - Đặc XáI”
Sau khi anh quát lên, một luồng kiếm thế khủng khiếp bùng nổ từ kiếm Thiên Tử.
Đỗ Ngọc Sơn bỗng cười lớn, thân thể lao lên không, cười lớn nói: “Dương Thanh, cậu đã đến cực hạn rì li đã tiêu tốn hết thể lực của cậu rồi, cậu còn có thể giết ta thế nào?”
Nhìn Đỗ Ngọc Sơn lao về phía Dương Thanh, các tinh anh Chiến vực Trung Châu và Hiệp hội Võ giả đứng cách xa nghìn mét đều ngây ngốc