Tại Trung Giới giới Cổ Võ, không đạt tới Thiên Cảnh lục phẩm thì hoàn toàn không có tư cách xưng là cao thủ hay kẻ mạnh.
Chẳng những Hạ Hà không có tư cách tự xưng là cao thủ mà chính Dương Thanh cũng vậy.
Nghe thấy câu nói quá mức thẳng của Dương Thanh, hai mắt Hạ Hà đỏ hoe, cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
Cô ta cứ ngỡ mình hiện tại đã có tư cách trợ giúp Dương Thanh nhưng rồi lại phát hiện Dương Thanh đã tiến bộ vượt xa mình, mình theo anh chỉ có thể thành gánh nặng.
Trong lòng cô ta thầm thề là nhất định phải chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó, cô ta sẽ có tư cách giúp đỡ anh.
“Dương Thanh, anh điên rồi sao?”
Mạnh Thiên Lan tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: “Anh biết thân phận mình là gì không thế? Anh là Tứ trưởng lão của Cửu Châu thế tục, nếu anh có mệnh hệ gì thì thế tục phải làm sao?”
“Không có anh thì ai có thể trấn áp cường giả tới từ giới Cổ Võ?”
“Chẳng lẽ anh muốn lao vào chỗ nguy hiểm, vứt bỏ mấy nghìn tỷ dân chúng thế tục, chẳng ngó ngàng sao?”
Dương Thanh nhíu mày, anh không thích bị người ta vu vạ như thế.
“Tự tôi sẽ có suy xét, tôi có lý do không thể không tới Trung Giới giới Cổ VõI”
Vẻ mặt Dương Thanh kên định, anh còn nói thêm: “Trừ việc này, tôi tới giới Cổ Võ cũng là vì người thường của thế tục”.
Anh muốn tới Thiên Hải Tông, bàn chuyện hợp tác với sư phụ của Lưu Khánh.
Chỉ cần Thiên Hạ Tông đồng ý ba điều kiện mà Dương cũng đã xem như thành công.
Nếu có thể, anh càng muốn tìm nhiều thế lực đứng đầu để hợp tác.
Thấy Dương Thanh nổi giận, Mạnh Thiên Lan cũng câm mồm, trên mặt lại là vẻ ấm ức.
Vừa rồi cô ta nói ra mấy câu kia chỉ là do tình thế cấp bách chứ không phải muốn dùng đạo đức ràng buộc Dương Thanh.
Dù sao thì nếu không có Dương Thanh bảo vệ, người thường giới thế tục sẽ rất thảm.
Lúc này, Diệp Chiến Quốc hoảng sợ nói: “Tứ trưởng lão, nếu cậu không thể không đi thì hãy dẫn theo vài cao thủ. Với thế tục, cậu là tín ngưỡng, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tín ngưỡng của mấy nghìn tỷ dân sẽ sụp đổ mất”.
Dương Thanh tức khắc im lặng, anh không ngờ sức ảnh hưởng của mình đã lớn tới mức này.
Nhưng anh cũng hiểu được là sau khi kết giới Hạ Giới giới Cổ Võ bị phá vỡ, vô số thế lực có thực lực vượt xa võ giả thế tục đã nhao nhao xuất hiện, chính anh là người ra mặt mạnh mẽ trấn áp đối phương, tạo ra quy định mới về bảo vệ thường dân, giữ gìn an bình của thế giới mới.
Bây giờ kết giới của Trung Giới giới Cổ Võ cũng dần biến mất, sợ là chẳng bao lâu sau, người của Trung giới cũng sẽ bước vào thế tục.
Lúc này, có thể đàn áp được những cường giả kia hay không, thật lòng anh cũng không dám chắc.
Nhưng dù có thế nào, anh cũng nên cố gắng vì mục tiêu này.
“Thống lĩnh Diệp, cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi thật sự không thể dẫn theo ai, với thực lực hiện tại của tôi, khi tiến vào Trung Giới giới Cổ Võ, tôi có thể tự bảo vệ bản thân nhưng nếu dẫn thêm người, ngược lại đó sẽ thành gánh nặng”.
Dương Thanh lắc đầu, dứt khoát nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi, mọi người cứ yên tâm nhé! Thêm nữa, tôi sẽ tới tông môn Thiên Hải Tông đứng đầu ở Trung giới, bàn chuyện hợp tác với họ, họ cũng sẽ không làm gì tôi đâu”.
Thấy Dương Thanh nói vậy, mọi người cũng không ngăn cản nữa.
“Tạm biệt!”
Thấy Dương Thanh đi tới, Lưu Khánh chủ động tiến lên đón.
Dương Thanh gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Bây giờ vợ anh đang ở Hợp Hoan Tông, anh chỉ hận không thể bay ngay tới đó.