Chiến Thần Ở Rể

Chương 4371: “Các anh muốn làm gì?”



“Lưu Khánh, anh dẫn cậu ta đi đi!”

Nghe thấy lời Võ Dương Bình, các đệ tử Thiên Hải Tông đều ngây người.

Ngay cả bản thân Lưu Khánh cũng sững sờ tại chỗ, Võ Dương Bình bảo hẳn đưa Dương Thanh rời đi?

Võ Dương Bình dễ nói chuyện như vậy từ khi nào vậy?

Phải biết rằng, Võ Dương Bình là thiếu tông chủ Thiên Hải Tông, là tông chủ tương lai đấy!

“Lưu Khánh, anh ngây người làm gì? Mau dẫn cậu ta đi đi"

Võ Dương Bình quát với Lưu Khánh, lúc này Lưu Khán mới định thần, vội nói: “Thiếu tông chủ, tôi đưa cậu ấy đi ngay!”

Nói xong, Lưu Khánh vội vàng kéo Dương Thanh rời đi.

“Thiếu tông chủ, sao anh có thể để tên kia đi? Hắn đã phế đan điền sư huynh Thiệu Nham đấy!”

“Đúng vậy, Thiệu Nham sư huynh bị người ta phế đan điền ở Thiên Hải Tông, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ rằng người Thiên Hải Tông ta sẽ bắt nạt đấy!”

“Thiếu tông chủ, anh nên tự mình ra tay, để hắn biết anh lợi hại thế nào!”

Võ Dương Bình nhíu mày, lập tức nghiêm túc nói: “Các người không nghe thấy lời Lưu Khánh nói sao? Tên kia là khách quý do tam trưởng lão mời đến, nếu chúng ta làm cậu †a xảy ra chuyện thì phải ăn nói với tam trưởng lão thế nào?”

“Mặc kệ thế nào, người đến cũng là khách, được rồi, mọi người giải tán đi!”

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi. Các thiên kiêu Thiên Hải Tông đều ngây ngốc nhìn.

Vẻ mặt Thiệu Nham đầy tuyệt vọng và không cam tâm: “Thiếu tông chủ mặc kệ tôi sao?”

Nghĩ đến khả năng này, hắn hoảng sợ vô cùng.

Ở Thiên Hải Tông, trước giờ thiên phú võ đạo đều là tối thượng, ai có thiên phú võ đạo tốt thì người đó sẽ được tông môn coi trọng.

Bây giờ đan điền hắn đã bị phế, trở thành kẻ tàn tật, đừng nói là được tông môn coi trọng bồi dưỡng, mà muốn ở lại tông môn thôi e là cũng không có hy vọng rồi.

Thiệu Nham hét lớn: “Thiếu tông chủ, anh không thể không quan tâm tôi được!”

Chỉ là, Võ Dương Bình đã rời đi, sao có thể nghe thấy lời hắn ta được.

Còn mấy võ giả đi theo Võ Dương Bình cũng tránh như tránh tà, vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại duy nhất Thiệu Nham ở lại.

“Phụt!"

Thiệu Nham bỗng nóng rực trong người, phun ra máu, lập tức ngất đi.

Cùng lúc đó, Lưu Khánh dẫn Dương Thanh đến một sân viện nhỏ chỉ có một căn phòng duy nhất.

Lưu Khánh nói: “Cậu Dương, đây là nơi sư phụ tôi ở, cậu đợi một lát, tôi đi báo với sư phụ một tiếng”.

Hản nói rồi đi đến căn phòng giữa sân.

Trước cửa phòng còn có hai đệ tử mặc quần áo của Thiên Hải Tông.

Lưu Khánh chuẩn bị đi vào thì bị hai đệ tử ngăn lại ngoài cửa.

“Các anh muốn làm gì?”

Lưu Khánh quát lớn với hai đệ tử này, rõ ràng, địa vị của hẳn cao hơn hai đệ tử này.

Một đệ tử nói: “Lưu sư huynh, tam trưởng lão có lệnh, bất kỳ ai cũng không được làm phiền!”

“Sao?”

Lưu Khánh nhíu mày, hẳn biết, hai sư đệ chắc chẳn sẽ không nói dối, vậy cũng có nghĩa là, thật sự là do tam trưởng lão ra lệnh, họ không thể đi vào?

Hắn nhìn chăm chăm vào trong phòng, lập tức quay về bên cạnh Dương Thanh, vẻ mặt xin lỗi nói: “Cậu Dương, thật xin lỗi, chúng ta lại phải đợi một lát rồi!”


Vẻ mặt Lưu Khánh căng thẳng nhìn căn phòng.

Vẻ mặt Dương Thanh dần mất kiên nhẫn, thứ nhất, anh đến Thiên Hải Tông bàn chuyện hợp tác, nhưng quan trọng hơn là vì muốn tìm cách cứu Tân Thanh Tâm ra khỏi Hợp. Hoan Tông.

Nếu trước đó có thể kết tình hữu nghị với Thiên Hải Tông thì sẽ rất có lợi cho anh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Dương Thanh bình tĩnh lại, đợi cũng đã đợi rồi, bèn dứt khoát nhắm mắt tu hành.