Một võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ bên cạnh hẳn ta bước ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Dương Thanh.
Thiệu Nham lập tức lo lắng, vội nói: “Ngũ sư huynh, tên này rất hung tàn, một mình Liễu Cường sợ là không phải đối thủ của hắn ta”.
Bản thân hẳn là võ giả Thiên Cảnh tam phẩm đỉnh phong mà đã bị một cước của Diệp Thanh phế bỏ đan điền rồi, từ đó có thể thấy, thực lực Diệp Thanh ít nhất cũng là Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ.
Mà Liễu Cường chỉ là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ, muốn hạ được Dương Thanh, sợ là không đơn giản như vậy.
“Thiệu Nham, bản thân cậu là đồ bỏ đi rồi, cũng xem chúng tôi cũng là đồ bỏ như cậu sao?”
Liễu Cường khinh thường liếc nhìn Thiệu Nham, cười lạnh ¡: “Một con kiến từ giới thế tục mà thôi, tôi giết hẳn ta cũng như giết chó thôi!”
Nói xong, vẻ mặt hắn ta kiêu căng nhìn Dương Thanh nói: “Nhãi ranh, dám ra tay đánh người ở địa bàn Thiên Hải Tông, chính là tội chết!”
“Ngũ sư huynh bảo cậu tự sát, là đang cho cậu cơ hội, nếu bản thân cậu đã không trân trọng cơ hội được chết toàn thây này thì tôi sẽ tự tay lấy mạng cậu! Sao đó lại để cho. Thiệu Nham băm thây cậu thành trăm mảnh!”
Ánh mắt hẳn ta đầy vẻ hung tàn.
Ánh mắt Dương Thanh sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Bớt nói lời dư thừa đi, muốn đánh thì cứ đánh!”
“Tên nhóc, tự mình tìm chết!”
Liễu Cường quát lớn, chân bước ra, hóa thành tàn ảnh, lao về phía Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ như cũ, không buồn động đậy, căn bản không xem đối phương ra gì.
Cũng chỉ là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ mà thôi, ngay cả võ giả có thực lực ngang với Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong anh cũng đã từng giết chết, huống chỉ là Liễu Cường.
“Ha ha, tên này đã bị dọa ngốc rồi, Liễu sư huynh tấn công một chiêu này, tên này sợ là chết ngay tại chỗ thôi!”
“Dù sao cũng chỉ là đám kiến từ giới thế tục, căn bản chưa từng gặp được bao nhiêu võ giả cả, cứ nghĩ mình có chút thực lực, ở Trung Giới giới Cổ Võ thì có thể trở thành thiên tài võ đạo rồi”.
“Thiệu sư huynh, anh yếu quá rồi, lại bị một con khỉ từ giới thế tục phế bỏ đan điền, đúng là làm mất mặt sư phụ”.
Mấy võ giả kia lần lượt lên tiếng nói.
Sắc mặt Thiệu Nham càng trở nên khó coi.
Hà Đông Thành nhìn Dương Thanh không hề động đậy, cười khinh, nói với Thiệu Nham: “Thiệu sư đệ, một con kiến như vậy mà thôi, mà cậu bảo cả mấy người chúng ta cùng đến, đúng là không nên chút nào”.
Thiệu Nham cúi đầu nói: “Ngũ sư huynh, xin lỗi...”
Hắn vừa dứt lời, thì chuyện kỳ lạ đã xảy ra!
“Bịch!"
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, một quyền của Liễu Cường đánh vào ngực Dương Thanh.
'Thế nhưng, Dương Thanh chỉ đứng nguyên tại chỗ không. động đậy gì.
“Sao có thế chứ?” Liễu Cường cũng ngây ngốc, vẻ mặt kinh sợ.
Dương Thanh khẽ cười châm chọc, lên tiếng: “Yếu đuối như đàn bà phụ nữ vậy, anh chưa ăn cơm à?”
Vẻ mặt Liễu Cường lập tức thay đổi, tức giận nói: “Ranh con, dám coi thường tôi, vừa rồi chẳng qua tôi chỉ mới dùng ba phần sức lực thôi, cậu cứ thử khi tôi dùng hết toàn bộ sức lực đi!”
Các võ giả đi theo Hà Đông Thành cũng ngây người, ai ai cũng mang theo vẻ mặt không tin nổi.
Ánh mắt Hà Đông Thành thay đổi, nhìn Dương Thanh chăm chằm, ánh mắt sâu thăm thẳm đầy vẻ kinh sợ.
Hắn biết rất rõ thực lực Liễu Cường mạnh đến đâu, hơn nữa sức mạnh Liễu Cương vượt xa các võ giả cùng cảnh giới, ngay cả hắn cũng không dám dùng thân xác chống đỡ một đòn tấn công toàn lực của Liễu Cương.
Nhưng Dương Thanh không chỉ đứng nhìn, mà thậm chí còn chẳng hề hấn gì, chuyện này đúng là không đúng chút nào.