Chiến Thần Ở Rể

Chương 4391: Cái gì?



Mạc Thanh Tu đe dọa Hà Đông Thành một câu rồi lại nói với nhị trưởng lão: “Dù sao cậu Dương cũng là khách quý do tam trưởng lão mời đến, nhị trưởng lão bởi vì chút xung. đột của vấn bối mà đã muốn đưa cậu Dương vào chỗ chết, có phải căn bản không để tâm đến tam trưởng lão không?”

“Làm càn!”

Nhị trưởng lão rống giận một tiếng, lạnh lùng nói: “Tên này dám làm dao động đạo tâm đệ tử Thiên Hải Tông, tâm này phải giết, cậu là đồ đệ cưng của tông chủ, chẳng những không ngăn lại mà còn vì tên này mà chống đối trưởng bối tông môn trước mặt mọi người, cậu có biết tội mình không?”

Mạc Thanh Tu cười lạnh: “Muốn đổ tội cho người khác, sợ gì không có lý do”.

Noi xong, anh ta không quan tâm đến nhị trưởng lão mà đến trước mặt Dương Thanh, lấy một viên đan dược ra, đưa cho Dương Thanh: “Cậu Dương, đây là một viên Trường Thanh Đan, sau khi dùng có thể khiến thương thế cậu hồi phục nhanh hơn”.

Vừa dứt lời, ai ai trong sân cũng đều kinh ngạc.

“Mạc Thanh Tu, cậu điên rồi sao? Đây là đan dược cấp. năm cao cấp mà tông chủ thưởng cho cậu, có thể thể cứu sống cậu một mạng lúc nguy cấp, vậy mà cậu lại đưa cho một người ngoài?”

Nhị trưởng lão lập tức giận dỗi quát lên.

“Cái gì? Đây là đan dược cấp năm cao cấp do tông chủ tặng thưởng, Mục Thanh Tu điên rồi sao? Đan dược này đem ra bán ở đâu cũng phải có giá trên trời, vậy mà anh ta lại đưa cho người ngoài”.

“Nghe nói, Trường Thanh Đan có công dụng cải tử hoàn sinh đối với võ giả Thiên Cảnh cấp năm, bản thân Mạc Thanh Tu là võ giả Thiên Cảnh cấp năm sơ kỳ, đối với anh ta mà nói đan dược này rất quý giá”.

“Mạc Thanh Tu đưa đan dược này cho người ngoài, đồng nghĩa anh ta từ bỏ một mạng của mình”.

Lúc này, các đệ tử Thiên Hải Tông đều ngây người.

Thế nhưng vẻ mặt Mạc Thanh Tu lại bình tình, ánh mắt nhìn Dương Thanh với vẻ lo lắng.

Vẻ mặt Lưu Khánh vô cùng kinh ngạc, hän không ngờ, Mạc Thanh Tu chỉ có duyên gặp gỡ Dương Thanh một lần, mới lần đầu tiên gặp đã nguyện ý tặng đan dược quý giá như vậy rồi.

Vẻ mặt Mạc Thanh Trúc cũng đầy vẻ kinh ngạc, thân là em gái của Mạc Thanh Tu, đương nhiên cô ta hiểu rõ tầm quan trọng của đan dược này đối với Mạc Thanh Tu.

Cũng có một lần, Mạc Thanh Tu bị thương nặng, trong lúc nguy cấp, anh ta cũng không dùng đến Trường Thanh Đan này, hôm nay lại cam nguyện tặng đan dược này cho. một người ngoài.

Có thể thấy, trong lòng Mạc Thanh Tu, Dương Thanh có sức nặng thế nào.

Đương nhiên Dương Thanh cũng biết được đan dược này quý thế nào từ lời của mọi người, trong lòng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút cảm động.

Anh vẫn luôn nghĩ răng, người ở Trung Giới giới Cổ Võ đều là động vật máu lạnh, không ngờ còn có Mạc Thanh Tu, một võ giả nghĩa hiệp như vậy.

“Anh Mạc, đan dược này quá quý giá, thứ cho tôi không. thể nhận được, nhưng tâm ý này tôi xin nhận”.

Dương Thanh cũng không nhận lấy Trường Thanh Đan, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chút thương thế này, không ảnh hưởng đến tính mạng tôi”.

Anh cũng không phải tự cao mà thực sự là như vậy.

Quả thật vừa nãy nhị trưởng lão ra đòn không nương tay, nhưng đối phương đã coi nhẹ sức mạnh thân thể anh, ngay cả bản thân Dương Thanh cũng không ngờ, đối mặt với đòn tấn công từ võ giả Thiên Cảnh cấp sáu đỉnh cao mà anh vẫn có thể chống đỡ được.


Đương nhiên Mạc Thanh Tu cảm nhận được sự thay đổi trên người Dương Thanh, vẻ mặt kinh ngạc.

Bây giờ anh ta tin rồi, Dương Thanh thực sự không nó quá, mà là thật sự không cần Trường Thanh Đan.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại lo lắng cho Dương Thanh, đệ tử Thiên Hải Tông chỉ bởi vì không chịu chấp nhận Dương Thanh mạnh, mà đã dao động đạo tâm, khiến nhị trưởng lão nổi sát tâm.

Nếu để nhị trưởng lão phát hiện Dương Thanh có thủ đoạn khôi phục nhanh chóng, sợ là càng không bỏ qua cho. Dương Thanh, nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Thanh Tu kiên định, bỗng nhiên có một quyết định to gan.