Hà Đông Thành ngẩn ra một lúc thì mừng rỡ, kích động nói: “Võ giả bình thường độ thiên kiếp thì chỉ có chín, hơn nữa còn có nhiều người không thể vượt qua, thậm chí là chết dưới thiên kiếp.
Bây giờ Dương Thanh phải chịu nhiều như vậy thì hắn chết chắc rồi!”
Nghe xong lời của Hà Đông Thành, nhị trưởng lão gật đầu: “Con nói không sai, dưới thiên kiếp đáng sợ như vậy, tên này tuyệt đối không sống nổi!”
Nói tới đây, trong lòng nhị trưởng lão lại cảm thấy đáng tiếc.
Ông ta vốn còn muốn tìm tòi bí mật trên người Dương Thanh, hiện tại, xem ra mọi chuyện đã không còn hi vọng.
Dưới thiên kiếp mạnh như thế, e là Dương Thanh sẽ chết tới mức không thể chết lần nữa.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Hải Tông, tông chủ đang căng thẳng nhìn về phía Dương Thanh, trầm giọng nói: “Kẻ kia hiển nhiên phi phàm, bằng không sao có thể làm thiên đạo giáng xuống chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp như thế!”
Thân là tông chủ một tông, ông ta chắc chẳn đó là thiên kiếp, hơn nữa còn là chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp.
'Võ giả tầm thường chỉ cần vượt qua chín thiên kiếp là có thể đột phá.
Nhưng Dương Thanh lại phải chịu chín trăm chín mươi chín, chênh lệch gấp trăm lần, đúng là đáng sợ.
Sau khi chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp giáng xuống, vị trí của Dương Thanh đã biến thành biển sét, sấm nổ
Vang rền.
Lúc này, ở chính giữa biển sét, một bóng dáng trẻ tuổi đang khoanh chân mà ngồi.
Bên trong đan điền của anh, trạng thái của dịch linh khí đang trở nên cô đặc như sắp tạo thành một vật thật.
Vô số sấm sét đánh vào người anh, sau đó từ gân mạch chạy vào đan điền, tụ ở trên dịch linh khí.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trạng thái của dịch linh khí trong đan điền của Dương Thanh đã biến thành một thứ hình cầu.
Quả cầu này đang không ngừng to ra, đã to bằng một viên đan dược, đứng im trong đan điền của Dương Thanh.
“Bùm!”
Bất chợt, một luồng khí thế cuồng bạo bùng nổ từ trên người Dương Thanh.
“Ầm ầm! Nhất thời, đất bằng lắc lư như đang xảy ra địa chấn. “Xảy ra chuyện gì? Rung động mạnh quá!”
“Có động đất à? Tôi đứng không vững rồi!”
_
“Chạy mau, có động đất
€ó người hét lớn, mọi người vừa gào vừa chạy tới nơi an toàn.
Thoáng chốc, xung quanh Dương Thanh chỉ còn lại những người mạnh thật sự của Thiên Hải Tông.
Mặt ai cũng căng thẳng.
“Phải chống đỡ thôi, bằng không cả Thiên Hải Tông sẽ bị hủy mất!”
Một cường giả dẫn đầu mở miệng nói. Lúc này, họ - những cao thủ mạnh nhất của Thiên Hải Tông phải cố gắng chống đỡ vì lỡ có gì bất cẩn thì kết giới do
họ dựng nên sẽ bị tan vỡ.
Mà một khi kết giới không cả, e là cả Thiên Hải Tông sẽ bị chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp diệt tông.
Bên trong biển sét, Dương Thanh vẫn ngồi như cũ, dường như cả trời sấm sét không thể tổn thương được anh.
Trên xác thịt của anh dần xuất hiện một vòng tròn màu vàng đồng, kèm theo vô số tia sét li ti rất nhỏ không ngừng chạy dọc toàn thân.
Đúng lúc này, Dương Thanh mở mắt.
“Bùm! Đùng!”
Hai luồng sáng màu vàng phóng ra từ mắt anh như hai viên đạn, chúng đánh vỡ hai khối đá khổng lồ.
Trong thời khắc Dương Thanh mở mắt, vô số rồng vàng vốn đang vờn quanh điên cuồng chui vào cơ thể anh.
Nhị trưởng lão đờ đẫn nhìn chăm chăm Dương Thanh, nhưng thoáng chốc, sự điên cuồng bao phủ ông ta.
Nhị trưởng lão nói: “Ranh con, tôi cho cậu cơ hội cuối, về dưới trướng tôi, tôi tha cho cậu con đường sống!”
“Cútt!”
Dương Thanh thốt ra một chữ khiến mọi người khiếp sợ.