Trong phút chốc Lưu Khánh không nói nên lời, hẳn rất muốn giữ Dương Thanh lại, nhưng hắn cũng biết rõ những lời Dương Thanh nói đều là sự thật, vừa rồi Nhị trưởng lão là muốn ép buộc Dương Thanh quy phục dưới trướng của ông ta.
“Ây da...!"
Hắn thở dài một hơi, nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, hắn nói: “Nếu đã như vậy thì tôi không giữ cậu Dương lại nữa, chỉ là, mong cậu Dương đừng trách tôi”..
“Tôi đã đưa cậu đến Thiên Hải Tông gặp sư phụ tôi, nhưng lại không mời được sư phụ tôi ra gặp, đây là sai lầm của tôi, thực sự xin lỗi!”
Hắn biết mình không giữ được chân Dương Thanh, hắn chỉ hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt với Dương Thanh trước khi anh rời đi.
Dương Thanh khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Một đám đệ tử Thiên Hải Tông đều dõi nhìn theo bóng dáng mờ dần của Dương Thanh.
Nhị trưởng lão cũng nhìn chằm chăm vào bóng lưng của Dương Thanh, trong ánh mắt lóe lên một tia chết chóc đáng sợ.
Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn từ phía Dương Thanh, nếu hôm nay ông ta để Dương Thanh rời đi, sau này chắc chăn anh sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của ông ta.
Nhưng, trước mặt nhiều đệ tử Thiên Hải Tông như vậy, ông ta không thể giết anh, bằng không, nếu tin tức này truyền ra ngoài, không chỉ làm ông ta mất mặt, mà toàn bộ Thiên Hải Tông cũng sẽ bị chê cười.
Hai anh em Mạc Thanh Tu và Mạc Thanh Trúc cũng nhìn theo Dương Thanh đang rời đi.
Trong mắt Mạc Thanh Tu càng thêm lo lắng, anh ta nhìn về phía Nhị trưởng lão, khế nói thầm: “Hy vọng cậu Dương có thể rời đi một cách bình an vô sựt”
Mạc Thanh Trúc hỏi: “Anh, anh lo lắng sẽ có người ra tay với cậu ấy sao?”
Mạc Thanh Tu gật đầu, và nói một cách nghiêm túc: “Tài năng võ thuật mà cậu Dương thể hiện ra, đã khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi”.
“Rất nhiều người?”
Đồng từ của Mạc Thanh Trúc bỗng co lại.
Vốn dĩ cô tưởng rằng chỉ có nhị trưởng lão, nhưng sau khi nghe những lời mà Mạc Thanh Tu nói, thì có vẻ còn có người khác đang để mắt đến Dương Thanh?
Mạc Thanh Tu thầm gật đầu với Mạc Thanh Trúc, anh ta không giải thích bất cứ điều gì.
Trong lòng Mạc Thanh Trúc vô cùng rối bời, sợ hãi, nhưng nghĩ đến võ công thiên phú của Dương Thanh cũng đủ để chứng tỏ trên người anh đang ẩn chứa một bí mật to lớn.
Bí mật này là một thứ mang sức cám dỗ khủng khiếp đối với bất kỳ người luyện võ nào.
Ngay cả những cao thủ đứng đầu thế Trung giới giới Cổ Võ cũng không hề ngoại lệ.
Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng đã rời khỏi Thiên Hải Tông.
Sau khi bước ra khỏi Thiên Hải Tông, trong lòng anh không hề có chút cảm giác thoải mái nào, ngược lại anh càng thêm căng thẳng.
“Cuối cùng cũng Kết Đan!”
Anh thầm nói.
'Trên gương mặt anh không hề lộ vẻ vui mừng sau khi đột phá thành công.
Kết Đan kỳ trong tu tiên tương ứng với võ sĩ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm và Thiên Cảnh Lục Phẩm.
Thế nhưng khi anh đang ở Trúc Cơ Kỳ, sức mạnh của anh đã có thể sánh ngang với Thiên Cảnh Ngũ Phẩm rồi, bây giờ đột phá đến Kết Đan kỳ, thật sự ngay cả chính anh cũng không biết thực lực của mình mạnh đến cỡ nào.
Nhưng anh rất chắc chắn một điều, sức mạnh của mình đã tăng vọt lên một bậc, còn về phần bây giờ mạnh đến cỡ nào, còn cần một trận chiến mới có thể kiểm chứng được.
Ngày mốt, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông sẽ thành hôn với Tân Thanh Tâm, Dương Thanh cảm thấy với thực lực hiện giờ của mình thì vẫn chưa đủ để đi cứu người.
“Mặc gì mình đã đạt tới Kết Đan kỳ, nhưng dù sao cũng chỉ là mới đột phá mà thôi, cho dù thực lực của mình có tăng vọt, cũng phải có thể so sánh với Thiên Cảnh Lục Phẩm trung kỳ của giới võ đạo được. Mà Hợp Hoan Tông lại là môn phái đứng đầu Tâm, bằng thực lực của mình bây giờ thì còn lâu mới đủ, mình phải nghĩ biện pháp khác”.
Dương Thanh nói với vẻ nghiêm nghị.
Sắc mặt Dương Thanh đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ đám cao thủ đứng đầu Thiên Hải Tông vẫn không thể kiềm chế được, rốt cuộc vẫn muốn ra tay với anh sao?