Ánh mắt sắc bén của Ngô Hùng Bá đánh giá Dương Thanh từ trên xuống dưới, lúc này, Dương Thanh có cảm giác mình đang trần như nhộng trước mặt đối phương vậy.
Anh có cảm giác như đối phương chỉ liếc nhìn một cái đã nhìn thấu được anh rồi.
“ð?”
Ngô Bá Hùng kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai mặt lập tức nheo lại, nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Cậu nhóc, cậu chính là người trẻ tuổi đến từ giới thế tục mà Thiên Hải Tông treo thưởng một trăm nghìn để truy sát đó sao?”
Dương Thanh cũng không kinh ngạc vì đối phương nhận ra mình, ngay cả Ngô Tử Kính lần đầu tiên nhìn thấy anh cũng đã đoán được thân phận anh rồi, huống chỉ là Ngô Bá Hùng.
Tuy anh che giấu tu vi, còn thay đổi vẻ ngoài, nhưng chút trò vặt này nhiều lắm cũng chỉ lừa được người bình thường mà thôi.
Còn Ngô Bá Hùng là cao thủ đứng trên đỉnh cao cả Trung Giới giới Cổ Võ, sao lại không nhìn thấu được?
Thời gian gấp gáp, lúc Dương Thanh cải trang vẫn còn nhiều chỗ sơ sẩy.
Ví dụ như gương mặt sau khi dịch dung của anh vẫn quá trẻ.
Mà tác dụng phụ khi dùng Thiên Ma Biến chính là không thể che giấu được tu vi của mình.
Ngay cả bí pháp che giấu tu vi mà Khương giới chủ ở Trung Giới truyền cho anh cực kỳ cao thâm, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được tác dụng phụ của Thiên Ma Biến.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, võ giả trẻ tuổi như anh mà sở hữu thực lực tương đương với Thiên Cảnh lục phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Do đó, đoán ra thân phận anh cũng không khó.
Dương Thanh nhìn Ngô Bá Hùng gật đầu, sau đó tùy ý bôi xóa trên mặt mình, chẳng mấy chốc gương mặt thật sự của anh đã lộ ra.
“Thành chủ Ngô, thành thật xin lỗi, để trốn tránh truy sát của Thiên Hải Tông nên tôi không thể không che giấu thân phận, nếu có đắc tội xin thành chủ Ngô chớ trách!”
Dương Thanh đứng thẳng người, không kiêu không nịnh lên tiếng.
Sau khi dùng Thiên Ma Biến, tiêu diệt nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông khiến anh tự tin hơn nhiều.
Bản thân nhị trưởng lão là cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, sau khi Dương Thanh dùng bí pháp, nếu có thể miểu sát thì dù gặp được cao thủ bán bộ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm như thành chủ Ngô, Dương Thanh vẫn tự tin có thực lực đấu một trận.
Thấy dáng vẻ không kiêu không nịnh của Dương Thanh, ánh mắt Ngô Bá Hùng có chút tán thưởng, lập tức hỏi: “Cậu đến Phủ Thành chủ, không sợ tôi đưa cậu đến Thiên Hải Tông sao?”
“Không sợi”
Vẻ mặt Dương Thanh vô cảm nói: “Tôi là được thiếu chủ Ngô mời đến Phủ Thành chủ, nếu thành chủ Ngô đưa tôi đến Thiên Hải Tông, vậy mặt mũi nhà họ Ngô sẽ thế nào chứ?”
“Không tệ!”
Ánh mắt Ngô Bá Hùng càng thêm tán thưởng, cười nói: “Không hổ là hậu bối trẻ tuổi có thể khiến Thiên Hải Tông truy sát, chỉ dựa vào dũng khí của cậu cũng có đủ tư cách rồi”.
“Người đâu, đưa cậu Dương đi nghỉ ngơi
Sau khi ông ta ra lệnh, lập tức có người đến, dẫn Dương Thanh rời đi.
Sau khi Dương Thanh rời đi, Ngô Bá Hùng nhìn Ngô Tử Kính nói: “Còn thằng nhóc con đúng là gan to băng trời, lại dám đưa tên nhóc này đến phủ Thành chủ”.
“Cái gì?”
Sắc mặt Ngô Tử Kính lập tức thay đổi, vẻ mặt không tin nổi: “Sao có thể chứ? Cảnh Kim Hoa là cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao mà”.
Ngô Bá Hùng nói tiếp: “Cậu ta không chỉ giết chết Cảnh Kim Hoa mà còn là giết nhanh diệt gọn”.