Chiến Thần Ở Rể

Chương 4430: Ông và tôi có giao chiến nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì



Như cảm nhận ánh mắt rực cháy của Võ Xương, Dương Thanh nhíu mày nhìn qua.

Quả nhiên thấy ngay ánh mắt Võ Xương đầy sự tham lam, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Thiên Tử trong Í tay anh.

Dương Thanh thầm nghĩ trong lòng: Không tốt rồi. Bị cao thủ cấp bậc đỉnh cao như Võ Xương nhắm trúng, đây không phải chuyện tốt.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại bình tĩnh lại, Võ Xương sớm đã nhắm vào anh rồi, thậm chí còn muốn anh chết, cho dù hiện tại có bị nhắm trúng kiếm Thiên Tử thì cũng chẳng có gì to tát.

“Võ Xương, trò khôi hài này nên kết thúc thôi!” Ngay lúc này, Ngô Hùng Bá bỗng lên tiếng nói.

Võ Xương cười lạnh một tiếng: “Kết thúc? Được thôi, chỉ cần ông giao tên kia cho tôi, bây giờ tôi sẽ đưa người của Thiên Hải Tông rời đi”.

Nếu có thể có được kiếm Thiên Tử, cho dù tạm thời bỏ qua ân oa với Thành Chủ Phủ thì có sao chứ?

Võ Xương đã bước vào Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ bán bộ nhiều năm nay, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, hôm nay, ông ta cảm nhận được cơ hội này trên kiếm Thiên Tử.

Nếu có thể có được kiếm Thiên Tử, ông ta nắm chắc được tám mươi phần trăm có thể thành công tiến được 'Thiên Cảnh thất phẩm trong vòng ba tháng.

Có thể tiến vào Thượng Giới giới Cổ Võ tu hành, đây chính là ước mơ của ông ta.

Hiện tại kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và giới thế tục đã bắt đầu rạn nứt, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn dung hòa với giới thế tục.

Đến lúc đó, linh khí Tân Thế Giới sẽ giảm mạnh so với linh khí ở Trung Giới giới Cổ Võ ban đầu, khi đó cho dù có muốn đột phá nữa cũng càng khó hơn.

Ngô Hùng Bá sao lại không hiểu được tâm tư của Võ Xương chứ? Ông ta cười lạnh một tiếng: “Dương Thanh là khách quý của tôi, muốn tôi giao cậu ấy cho ông là chuyện không thể!”

Võ Xương tức giận: “Ngô Hùng Bá, ông thật sự muốn quyết chiến một trận với Thiên Hải Tông tôi sao?”

Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Không phải tôi, mà là ông hăm dọa người khác, muốn sống chết với tôi! Hôm nay, tôi sẽ cược sống chết ở đây, muốn đưa Dương Thanh rời khỏi Phủ Thành Chủ, là không thể, trừ phi bước qua xác tôi!”

Ông ta vừa dứt lời, một lưồng khí thế đã bùng nổ từ trong người ông ta.

Đôi mắt Võ Xương đầy vẻ nặng nề trước nay chưa từng có. 

Ông ta không ngờ Ngô Hùng Bá lại vì Dương Thanh mà lại muốn đối đầu sống chết với ông ta.

Vừa nãy, ông ta và Ngô Hùng Bá đã giao chiến cả trăm hiệp, cũng thăm dò căn cơ của nhau, có thể nói, thực lực hai người không phân cao thấp.

Nếu thực sự sống chết một trận, ai sống ai chết cũng khó biết được.

Tuy Võ Xương muốn để Thiên Hải Tông lật đổ địa vị phủ Thành Chủ tại Bạch Hổ Thành, nhưng tự mình cũng biết mình, một khi hai thế lực lớn bùng nổ một trận tử chiến, đến cuối cùng cũng chỉ lưỡng bại câu thương.

Trước mắt, vẫn chưa phải lúc quyết chiến sống còn.

Suy nghĩ một lúc, Võ Xương nhìn chằm chằm Ngô. Hùng Bá nói: “Ông và tôi có giao chiến nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng chúng ta đổi cách khách để kết thúc chuyện hôm nay?”

Ngô Hùng Bá nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Ông nói xem!”


“Theo tôi biết, thiên phú võ đạo của con trai ông rất xuất chúng, lại cùng tuổi Dương Thanh, chỉ bằng để con trai ông đánh một trận với Dương Thanh, chỉ cần con trai ông có thể thắng, Dương Thanh có thể để ông đưa đi”.

Ánh mắt Võ Xương chợt lạnh, con trai ông ta như thế nào, ông ta biết rõ hơn ai hết, giữa những người cùng tuổi, có lẽ có thể xem là thiên tài võ đạo, nhưng so với Dương Thanh, quả thực là rác rưởi.

Phải biết là, sức chiến đấu mà Dương Thanh thể hiện vượt xa võ giả đồng trang lứa, đã đạt đến cao thủ đỉnh cao ở tuổi như ông ta.