Chiến Thần Ở Rể

Chương 4432: Vẫn chưa đủ



Ngô Hùng Bá cảm nhận được luồng khí thế hùng mạnh bỗng chốc tỏa ra trên cánh tay trái Lê Nguyên Thanh, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Còn bên phe cánh Thiên Hải Tông, ngay cả Võ Xương cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng, ngay cả tông chủ như ông ta cũng không ngờ được, Lê Nguyên Thanh lại che giấu bản lĩnh.

Chỉ dựa vào khí thể tỏa ra trên người Lê Nguyên Thanh thì đã đứng trên đỉnh cao Trung Giới giới Cổ Võ rồi.

Chỉ là, khác với cao thủ cấp bậc như Võ Xương và Ngô Hùng Bá, bọn họ thuộc về kiểu thực lực dựa vào chính bản thân thì Lê Nguyên Than lại dùng một loại bí thuật hùng mạnh nào đó.

Bí thuật càng mạnh thì tác dụng phụ sẽ càng lớn.

Lúc này, cánh tay trái của Lê Nguyên Thanh đã to hơn hẳn, trên tay đầy rẫy các đường vân.

Vẻ mặt ông ta vô cùng hung tợn nhìn Dương Thanh nói: “Nhóc con, tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh!”

Dương Thanh bỗng cảm thấy có chút tuyệt vọng, cậu đã dùng hết sức chiến đấu mạnh nhất, nhưng giữa cậu và cao thủ đỉnh cao vẫn có khoảng cách không hề nhỏ.

Thực lực hiện tại của Lê Nguyên Thanh, không hề kém cao thủ đỉnh cao, thậm chí còn mạnh hơn. 

Dương Thanh chỉ dựa vào thủ đoạn hiện tại thì căn bản không thể làm gì được Lê Nguyên Thanh.

“Lê Nguyên Thanh, nói thế nào thì ông cũng là trưởng lão của Thiên Hải Tông, giao phong với một tiểu bối, mà lại còn dùng bí thuật?”

Vẻ mặt Ngô Hùng Bá tức giận nhìn Lê Nguyên Thanh chằm chằm.

Lê Nguyên Thanh cười nhạo một tiếng, đôi mắt tàn nhẫn cay độc bỗng nhìn sang Ngô Hùng Bá, nghiến răng nói: “Ngô thành chủ, ông đã đồng ý để tôi và thằng nhóc này tử chiến một trận thì ông nên im miệng lại đi, nếu „ nhàn rỗi không có gì làm thì đi thách đấu với tông chủ chúng tôi đi.”

 “Ông nói gì?”

Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, sát ý bùng nổ khắp người.

 Võ Xương động chân, lập tức có một luồng khí thế . bùng nổ, quát lớn: “Ngô Hùng Bá, ông vẫn còn muốn giao đấu với tôi sao?”

Ngô Hùng Bá tức đến run người, Lê Nguyên Thanh lại dám nói với ông ta như vậy.

Ông ta không phải e sợ Võ Xương, mà nếu giao đấu với Võ Xương căn bản chẳng có ý nghĩa gì, ai cũng không làm được gì ai, trái lại bởi vì giao đấu với Võ Xương nên sẽ không thể bám sát được trận chiến của  

Dương Thanh và Võ Xương.

Lê Nguyên Thanh cười nhạo nhìn Ngô Hùng Bá, sau đó lại nhìn Dương Thanh, nheo mắt nói: “Nhóc con, nếu bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu nhận thua với tôi, tôi sẽ †ha cho cậu một mạng, thế nào?”

Ánh mắt Dương Thanh đầy sát ý, nhìn chăm chằm Lê Nguyên Thanh nói: “Ông là cái thá gì chứ? Mà dám nói lời như vậy?”

Ông vừa quát xong, luồng sức mạnh Hồng Hoang như đã ngủ say trong thân thể anh dần dần tuôn ra.

Hai mắt anh lập tức đỏ rực, vẻ mặt cũng dần trở nên hung hăng.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khí thế trên người cậu đã tăng lên đến Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm.

Ánh mắt Lê Nguyên Thanh đầy sát ý, một thiên kiêu võ đạo đáng sợ như vậy, nếu hôm nay không chết, tương lai chắc chắn sẽ trở thành kẻ tử địch lớn nhất.

 Dương Thanh bỗng ngửa mặt lên trời thét lớn, đôi mắt đỏ như máu bỗng chốc biến thành màu đỏ tươi, gương mặt cũng trở nên hung tợn.

Tu vi võ đạo của anh đã đạt đến Kết Đan Kỳ, có thể sánh với cao thủ Thiên Cảnh ngũ phẩm và lục phẩm, chẳng lẽ, bản thân không thể đột phá đến Nguyên Anh Kỳ thì không thể có được thực lực của Thiên Cảnh thất phẩm sao?

Nhưng anh mới đột phá đến Kết Đan Kỳ chưa được bao lâu, sao có thể lập tức đột phá được đến Nguyên Anh Kỳ?

Nếu đã không có cách đạt đến Nguyên Anh Kỳ, vậy chỉ đành dùng đan dược bổ sung thôi.