Thấy Dương Thanh bị Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai cánh tay, vẻ mặt Ngô Hùng Bá lập tức thay đổi, chân di chuyển muốn lao đến bảo vệ Dương Thanh.
“Ngô Hùng Bái!”
Võ Xương rống giận, lập tức chặn đường Ngô Hùng Bá, trừ phi Ngô Hùng Bá đánh bại ông ta, nếu không không thể cứu được Dương Thanh.
Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: “Võ Xương, tha cho Dương Thanh một con đường sống, tôi có thể chắp tay nhường Bạch Hổ Thành!”
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc!
Ngô Hùng Bá vì cứu Dương Thanh mà nguyện ý giao lại Bạch Hổ Thành?
Ông ta là thành chủ của Bạch Hổ Thành, một khi nhường lại Bạch Hổ Thành, ông ta còn có thể xem như là thành chủ được hay sao?
Ngay cả Võ Xương cũng ngây người, ông ta thực sự không thể ngờ được, Ngô Hùng Bá sẽ vì một nhân vật nhỏ mà có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã nhanh chóng định thần lại.
Hiện tại kết giới giữa giới thế tục và Trung Giới giới Cổ Võ đang không ngừng biến mất, không bao lâu nữa, hai giới sẽ hoàn toàn dung hợp thành một.
Đến lúc đó, một nơi nhỏ như Bạch Hổ Thành thì có thể xem là gì chứ?
Thật sự khi đến lúc đó, đừng nói là Bạch Hổ Thành, mà các thể lực đỉnh cao của cả Trung Giới giới Cổ Võ đều sẽ từ bỏ địa bàn ban đầu, sau đó bắt đầu tranh giành địa bàn ở thế giới mới rộng lớn hơn.
Sau khi nghĩ rõ điểm này, Võ Xương cười lạnh nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Ông xem tôi là tên ngốc sao?”
Ngô Hùng Bá trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Võ Xương, tức giận nói: “Rốt cuộc ông muốn thế nào thì mới chịu tha cho Dương Thanh một con đường sống?”
Ông ta đã cược hết mọi thứ vào Dương Thanh, đã đi đến bước đường này rồi, nhất định phải bảo vệ được tính mạng Dương Thanh.
Thế nhưng Võ Xương lại không nể mặt ông ta gì cả, cười lạnh nói: “Không ngờ được, đường đường là thành chủ của Bạch Hổ Thành ở Trung Giới giới Cổ Võ, lại vì một tên nhãi từ giới thế tục, mà làm ra loại chuyện như vậy”.
“Muốn tha cho cậu ta một con đường sống, cũng không phải không thể, chỉ là yêu cầu của tôi, Ngô thành chủ làm không được”.
Ngô Hùng Bá cười lạnh nói: “Có yêu cầu gì, ông cứ việc nói!”
Vẻ mặt tươi cười của Võ Xương dần biến mất, nheo mắt nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nó: “Tôi muốn ông quỳ xuống cầu xin tôi! Chỉ cần ông có thể làm được, bây giờ tôi sẽ bảo Lê Thanh Nguyên tha cho cậu ta!”
“Ông nói gì?”
Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, sát ý dày đặc quanh người, nhìn Võ Xương trừng trừng nói: “Ông đừng có hiếp người quá đáng!”
Võ Xương tức giận nói: “Tôi muốn ức hiếp ông ấy, ông có thể làm gì được tôi?”
'Thoáng chốc, hai đại lão đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ đã đối chọi với nhau rồi.
Toàn bộ không gian đều bị một luồng áp lực nặng nê che phủ, ai ai có mặt ở đây cũng đều cảm thấy khó thở, có cảm giác như bị đè nặng khó chịu.
Ngay lúc này, một âm thanh bỗng vang lêt ậ còn chưa đến đường cùng, các ông tranh chấp cái gì?”
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bên phía Thiên Hải Tông, tam trưởng lão Tiêu Thanh Vân với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đang nhìn về một hướng khác.
Mọi người đều nhìn theo hướng ông ta nhìn, thoáng chốc đều sững sờ.
Chỉ thấy Dương Thanh vừa nãy mới bị một quyền của Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai tay, lúc này cả người cuồn cuộn ma uy, mái tóc dài màu tím tung bay trong gió.
Cánh tay trái của Lê Nguyên Thanh đang bị một tay Dương Thanh nắm lấy, vẻ mặt ông ta vô cùng hung tợn.
Bỗng chốc, tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Ngay cả Ngô Hùng Bá lúc này cũng trừng lớn mắt.
Võ Xương sau khi kinh ngạc trong chốc lát cũng không nhịn được mà bật cười, cười mãi đến cuối cùng, ông ta lại nhìn Ngô Hùng Bá như nhìn một tên ngốc rồi nói: “Ngô Hùng Bá, ông đường đường là thành chủ Bạch Hổ Thành, mà lại bao che một tên ma tu, ông đúng là lớn gan!”