Ngay lúc Dương Thanh còn muốn dò hỏi thì Tiếu 'Thanh Vân đã ngất đi.
Anh đặt Tiếu Thanh Vân sang một bên, khi ngẩng đầu lên lần nữa, thì trong mắt anh đã tràn đầy ý chí chiến đấu điên cuồng.
Anh không hiểu tại sao Tiếu Thanh Vân lại nói chỉ có anh mới có thể cứu được thế. này, nhưng anh có thể cảm nhận được Tiếu Thanh Vân không có ác ý với anh, thậm chí còn trả giá bằng việc mất đi toàn bộ tu vi để truyền lại Trấn Ma Kinh cho anh.
“Võ Xương, hôm nay ông nhất định phải chết!”
Dương Thanh đột nhiên bùng nổ toàn bộ thực lực, kích hoạt Chiến Thần quyết, sức mạnh của huyết mạch cũng bùng nổ trong nháy mắt.
Đột nhiên, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể anh, như muốn làm nổ tung cơ thể anh.
“Ngày mai phải đến Hợp Hoan Tông cứu Tần Tích và Tiếu Tiếu, Hợp Hoan Tông có rất nhiều cao thủ, nếu hôm nay không giết Võ Xương, ngày mai một khi ông ta hợp tác với Hợp Hoan Tông, thì mình nhất định chỉ còn đường chết!”
Trong lòng Dương Thanh nghĩ như vậy, linh lực đang vận hành trên tay cũng không hề giữ lại.
Ngay lập tức, đôi mắt của anh trở nên đỏ tươi, toàn thân tràn ngập ma lực, lần này anh có được truyền thừa của Trấn Ma Kinh, ma tính trong cơ thể cũng bị áp chế rất nhiều, giúp anh giữ được tinh thần tỉnh táo.
Các võ giả chiến đấu bên ngoài phủ Thành chủ cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Tên này quả nhiên là ma tu, lần này ma lực càng thêm mãnh liệt hơn so với lúc trước!”
“Trước đây tôi từng nghe nói thực lực của ma tu rất đáng sợ, đúng thật là như vậy, chỉ với khí thế này cũng đã đủ để uy hiếp các võ giả bình thường như chúng ta.”
“Cho dù cậu ta có mạnh đến đâu thì cũng không thể là đối thủ của tông chủ Võ Xương, cậu ta chỉ dựa vào Ngô Hùng Bá chống lưng thôi!”
Bởi vì trước đó Dương Thanh đã bị Võ Xương áp chế, cho nên giờ phút này, dù khí thế của anh có mạnh hơn thì cũng có người cho rằng anh nhất định phải chết.
Tuy nhiên, bọn họ vừa nói dứt lời, thì đã vô cùng sửng sốt.
Cuồng phong nổi lên khắp phủ thành chủ, không khí xung quanh lúc này bị rút cạn, ngưng tụ về phía Dương Thanh, khiến bọn họ thở thôi cũng thấy khó khăn, cơ thể không khỏi run rẩy, bọn họ muốn thoát khỏi nơi này, nhưng lại phát hiện hai chân mình đã mềm nhữn.
Tựa như toàn bộ linh khí của trời đất đều điên cuồng ngưng tụ trong lòng bàn tay Dương Thanh.
Khí thế như vậy là điều họ chưa bao giờ cảm nhận được trong giới cổ võ.
Trong lòng bọn họ không khỏi dâng lên một cỗ sùng kính, thân thể không tự chủ cúi xuống, muốn quỳ xuống bái lạy Dương Thanh.
Khi Dương Thanh đánh ra một chưởng, linh lực khủng bố ùn ùn kéo về phía Võ Xương.
Võ Xương chợt giật mình sợ hãi, đôi mắt bất giác mở †o, sắc mặt cũng tái đi mấy phần.
Ông ta không dám sơ suất, né tránh đòn tấn công của Ngô Hùng Bá, dùng hết sức lực để chặn đòn tấn công của Dương Thanh.
“Bùm!"
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ phủ thành chủ đều rung chuyển dữ dội, khắp nơi đều là vết nứt, toàn bộ cây cối đều bị gấy.
Một số võ giả có tu vi tương đối thấp, không thể chịu đựng được áp lực kinh khủng này, miệng phun ra máu, ngất xỉu tại chỗ.
Ngay cả Võ Xương, dù là đã dùng hết sức lực cũng không thể đỡ được đòn đánh của Dương Thanh, thân hình bay ra như diều đứt dây.
“Bùm!"
Ông ta rất không cam lòng: “Thực lực của cậu rõ ràng thấp hơn tôi rất nhiều, sao có thể chỉ bằng một đòn đã làm tôi bị thương nặng được!”
Nhưng điều khiến Võ Xương càng bối rối hơn là tại sao thực lực của Dương Thanh lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.
Mặc dù ông ta biết Dương Thanh đã tiếp nhận truyền thừa của Tiếu Thanh Vân, nhưng trong tình huống bình thường, thực lực cũng sẽ không bao giờ tăng theo phương thức một cộng một bằng hai, càng không thể có được sức chiến đấu vượt cấp.
Điều ông ta không biết chính là, thứ Dương Thanh tu luyện không phải võ đạo, mà là tu tiên!