Mạc Thanh Tu thở dài, cũng không trả lời, trong mắt lộ ra sự bất đắc dĩ, có lẽ cách mà anh ta nói là phải dùng tài nguyên của Thiên Hải Tông trao đổi mạng sống của Dương Thanh.
Hai anh em như có thần giao cách cảm, Mạc Thanh Trúc cắn môi nói: “Theo lý, Thiên Hải Tông đã thuộc về anh Dương, nếu có thể đổi được mạng sống của anh Dương, đưa tặng Thiên Hải Tông cũng chẳng sao”.
Nhưng giờ Dương Thanh không có thời gian chú ý việc này, dưới con mắt của người ngoài, anh đã nhiều lần bị đánh lui.
Thật ra Dương Thanh đang không ngừng thăm dò thực lực thật sự của kiếm Thần Vương.
Toàn thân Dương Thanh toàn là vết máu, vẻ mặt anh dữ tợn như mãnh thú, khoé miệng lại cong lên một nụ cười quỷ dị: “Lão già, hiện tại tới tôi ra chiêu rồi”.
Thân Nguyên cho rằng Dương Thanh sẽ không sống nổi nửa phút dưới kiếm của mình, kết quả nghe thấy anh nói câu này, ông ta cảm thấy mình như đang nghe chuyện buồn cười nhất trên đời.
Ông ta cười mỉa: “Ha ha ha... ranh con, chết tới nơi còn ngông cưồng như thế, ai cho mày dũng khí hả?”
Dương Thanh không nói gì, càng nhiều linh khí hội tụ trong kiếm Thiên Tử, sau đó bổ về phía Thân Nguyên.
Kiếm khí như sóng to gió lớn ập tới mang theo khí thế khai thiên lập địa. Thân Nguyên vội giơ kiếm chặn lại.
Lúc này ông ta cảm nhận uy lực bùng nổ từ kiếm Thiên Tử, cánh tay cầm kiếm mất đi tri giác.
Ông ta vừa ý thực được, vừa rồi mình ép lui Dương Thanh mà hắn vẫn chỉ phòng thủ không phản kích, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Đáng chết!”.
Dù ngoài miệng quát to nhưng hiện tại Thân Nguyên lại bị kiếm Thiên Tử của Dương Thanh bổ cho liên tục lùi ra sau, tốc độ Dương Thanh nhanh tới mức ông ta không kịp tránh né, chỉ có thể không ngừng nâng kiếm chặn những nơi quan trọng.
Thấy tình thế xoay ngược, Mạc Thanh Trúc túm góc áo Mạc Thanh Tu: “Anh Dương đúng là không làm chúng thất vọng mài”
Nhưng sắc mặt Dương Thanh không hề thả lỏng, anh còn hoài nghỉ và cẩn trọng hơn.
Vì trong tình huống bình thường, với thực lực bùng nổ lúc này, dù không thể chém Thân Nguyên thành hai thì cũng đã để lại trên người đối phương vô số vết thương.
“Ngay cả đạo thể tiên thiên này mà cũng không chịu được bao nhiêu vết chém mà kiếm khí lại chỉ tạo thành vài vết xước trên tứ chỉ của ông ta, dù quần áo rách nát, chảy máu nhưng cũng không bằng những gì mình đã chịu.
Chẳng lẽ thể xác ông ta còn mạnh hơn đạo thể tiên thiên? Không đúng, chắc chắn có bí ẩn nào đó!”
Trong lòng Dương Thanh nghĩ thầm, khó hiểu vô cùng.
Lúc này, Thân Nguyên hoàn toàn luống cuống, ông ta biết mình không có kiếm Thần Vương thì sẽ gặp kết cục thế nào.
Ông ta không màng sự tấn công của Dương Thanh, bay lên trời, đỡ lấy kiếm.
Phụt!
Âm thanh xé gió vang lên, cánh tay vừa cầm được kiếm toé máu rồi rơi từ trong không trung xuống.