Sóng lưng người ngồi cạnh cậu vẫn thẳng tấp, chỉ là bờ vai kia dường như đã hạ xuống một chút. Cố Viễn Quân cụp mặt, nhỏ giọng đáp: “Được, tôi nghe em."
Sau đó vẫn là bầu không khí ngột ngạt, tĩnh lặng, bọn họ dường như đã sớm quen với chuyện này. Tại thành phố B, tất cả xác sống không biết vì nguyên nhân gì lại tập hợp hết lại căn cứ dẫn đến tình trạng thất thủ cách đây không lâu nhưng bọn họ đều đoán được rằng, nó cũng sẽ là tương lai không xa của chính căn cứ họ mà thôi.
Hiện tại, đoàn người Lục Vĩnh Hi đang rẽ hướng đến khu quân sự nằm sát cánh rừng của căn cứ thành phố B, sở dĩ người cầm quyền không chọn mở rộng căn cứ trong rừng mà mở rộng tại khu ngoại ô là vì nơi này quá mức nguy hiểm bởi nhiều loài động vật chỉ một vết cắn có thể khiến ta chạy độc chết ngay tức thì.
Xui sao nơi này bây giờ mới là nơi tốt nhất để trú ẩn.
Khi Cố Viễn Quân báo cáo tình hình với Cố Bắc Mục, cái làm trưởng căn cứ thân yêu của họ nhớ đến đầu tiên chỉ có nơi này. Ông ấy chẳng quan tâm trong đoàn đội của hắn có bao nhiêu người thiệt mạng, cũng chẳng để tâm đến việc tại thành phố này, nơi lánh nạn của hàng nghìn người đã hoàn toàn sụp đổ. (7
Lợi ích thực tế mới là thứ khiến ông ấy bận tâm.
Đoàn xe bọc thép rầm rập tiến vào khu rừng già, ánh đèn pha quét ngang những tán cây cổ thụ xù xì, chẳng hiểu sao cây ở nơi này lại chẳng phát sinh biến dị nhưng đó cũng là kết quả mà họ muốn thấy nhất. Con đường đất đỏ gồ ghề in hằn những vệt bánh xe, bụi đất bay mù mịt. Cuối con đường đất nọ, một cánh cổng sắt hoen gỉ hiện ra, phía sau đó là kho vũ khí tối tăm, chẳng biết bên trong ẩn chứa thứ gì đang đợi chờ bọn họ.
Cố Viễn Quân vẫn dẫn đầu đi đến kho, Lục Vĩnh Hi đi theo ngay cạnh hắn. Cậu có hơi thất thần vì những chuyện ngắn ngủi đã qua trong khoảng vài ngày đi làm nhiệm vụ ngắn ngủi này. Mọi thứ dường như diễn ra quá nhanh, đến mức cậu chẳng thể hình dung nổi phải chăng đây là một giấc mộng dài chứ không phải là hiện thực cậu đang đối mặt. (7)
“Đừng buồn nữa.” Thiếu tá cố gắng an ủi phụ tá đi bên cạnh mình, hắn không biết cách dỗ người nên chỉ có thể nghĩ gì nói đấy, an ủi người khác nào đơn giản như vậy.
Chẳng qua Lục Vĩnh Hi chẳng nằm trong mục người khác’. Cậu rất giản đơn, chỉ cần có người chịu nói chút lời, dù là mệnh lệnh hay một câu quan tâm lạnh nhạt cậu đều dễ dàng coi nó thành chút niềm tin vượt qua những thứ nhỏ nhặt mà bản thân mãi xoắn xuýt trong lòng.
“Vâng, vốn dĩ tôi cũng chẳng buồn gì cả. Nhiệm vụ hiện tại quan trọng hơn ạ!”
“Em lại thế này rồi”
“Thưa ngài, thế này là thế nào ạ?”
Cố Viễn Quân có ảo giác cạnh bên hắn là một chú mèo thích dối lòng, rõ ràng rất không vui đến độ hai tai đều cụp xuống nhưng bề ngoài vẫn cố gắng chơi cùng chủ nhân của mình.
Trần Miên Đông ở tận sau cùng vẫn ngó thấy bóng dáng đi cạnh người đó của cậu, anh không nhìn rõ biểu cảm Lục Vĩnh Hi nhưng anh biết chắc hẳn trái tim cậu đang khó chịu lắm. Chính anh còn chẳng thốt nổi lời nào khi biết em út nhỏ trong gia đình họ lại ra đi một cách chóng vánh như vậy cơ mà.
Cánh cổng sắt cũ kỹ phát ra âm thanh ken két khi được mở ra. Những bức tường bên trong đầy rêu xanh ẩm mốc, ánh sáng từ đèn pha xe chỉ đủ để thấy một phần nhỏ của không gian rộng lớn trước mặt. Đoàn người bước vào, những tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống trải. Tất cả duy trì cảnh giác cao độ, súng hướng về mọi góc trong kho bởi không ai biết bên trong liệu có ẩn giấu thứ gì bất ngờ nhảy ra vồ lấy bọn họ hay không.
Lục Vĩnh Hi vẫn đi cạnh Cố Viễn Quân, mắt lướt qua những kệ vũ khí bị phủ bụi. Cậu cố gắng dồn sự chú ý vào nhiệm vụ hiện tại để xua đi chút khúc mắc trong lòng. Cố Viễn Quân vẫn giữ im lặng, nhưng chỉ bằng việc hắn luôn bước cạnh cậu, dường như có thể khiến trái tim Lục Vĩnh Hi nhẹ nhàng hơn đôi phần.
“Kiểm tra mọi thứ thật kỹ, sau đó chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức.” Cố Viễn Quân ra lệnh, giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng đầy nghiêm nghị. Các thành viên trong đội lập tức chia nhau ra, người thì kiểm tra súng đạn, người thì xem xét các thiết bị quân sự khác. Mặc dù lòng mang đầy oán hận với vị chỉ huy nọ nhưng nhiệm vụ vẫn phải chấp hành. (
Lục Vĩnh Hi cũng phụ giúp mọi người chuyển vũ khí đã được kiểm tra vào thùng đựng đồ quân dụng cỡ lớn. Cố Viễn Quân cũng không bảo cậu phải đi cạnh mình, hắn xoắn tay áo lên, bắt tay vào công cuộc vận chuyển cùng mọi người.
Khi bọn họ kiểm tra và vận chuyển hơn non nửa kho vũ khí, một âm thanh lạ vang lên từ phía sâu bên trong kho. Một tiếng động nhỏ nhưng đủ để tất cả ngừng lại, trái tim mọi người đều nảy lên một nhịp. Tất cả nhanh chóng quay lại hướng phát ra âm thanh, súng đã giương lên sẵn sàng chiến đấu.
"Tiếng gì vậy?" Đội trưởng đội 3 hơi dè chừng hỏi.
Cố Viễn Quân ra hiệu cho người nọ im lặng, hắn giương súng nổ một phát thăm dò tình hình. Lục Vĩnh Hi cảm nhận được dao động năng lượng mạnh mẽ từ sâu bên trong nên mới từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào hô lớn.
“Rút lui, nhanh lên.”
Đúng lúc này, Cố Viễn Quân cũng phản ứng lại được bên trong bóng tối là thứ gì. Hắn kịp thời phóng một quả cầu điện qua phía nó, nhanh chóng ra lệnh cho tất cả rời khỏi đây.