Cố Viễn Quân nói với chất giọng trầm ấm và ôn nhu, một sự nhẹ nhàng mà Lục Vĩnh Hi chưa từng nghĩ có thể đến từ thiếu tá: “Lần nào tôi cũng thấy một con mèo lấm lem, vất vả vì mọi người yếu ớt nằm im trong mưa gió. Không ai nhặt nó, vậy tôi nhặt về được thì là của tôi.”
Lục Vĩnh Hi nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt cậu vẫn mang theo chút mơ màng sau giấc ngủ dài. Cậu cảm thấy trong lời nói của Cố Viễn Quân không chỉ có sự quan tâm mà còn có một điều gì đó sâu sắc hơn mà cậu cũng chẳng rõ nữa.
"Ngài lúc nào cũng nói những điều khó tin" Lục Vĩnh Hi khẽ cười, nhưng trong lòng cậu cảm nhận rõ ràng được sự ấm áp mà hắn mang lại.
Cố Viễn Quân khẽ xoa đầu cậu, động tác dịu dàng đầy tình cảm. “Nghỉ ngơi thêm đi. Em đã trải qua đủ mệt mỏi rồi.”
“Ngài không hỏi em vì sao lúc đó lại như vậy sao? Em có nhiều bí mật thế nhưng ngài lại chẳng hỏi lấy một điều”
Hắn không trả lời ngay mà chỉ im lặng nhìn cậu, như thể đang cân nhắc từng từ ngữ để nói ra. Thiếu tá mỗi khi nói chuyện với cậu đều luôn căn nhắc kĩ càng từng lời nói, chẳng qua khoảng thời gian ấy quá nhanh nên cậu mới không phát hiện mà thôi. Đều là lần đầu yêu đương nhưng có vẻ ngài thiếu tá chẳng mong cậu phải nhọc lòng về điều gì cả. Không khí trong căn phòng như lắng đọng, chỉ còn lại âm thanh khe khẽ từ hơi thở của cả hai.
“Vĩnh Hi, tôi không hỏi không phải vì không quan tâm em, mà là vì tôi tôn trọng em.” Hắn thản nhiên nói như thế nhưng từng lời từng chữ lại chạm sâu vào trái tim cậu. “Ai cũng có những bí mật của riêng mình, tôi tin rằng khi em sẵn sàng, em sẽ nói. Tôi cũng có bí mật, em cũng chẳng hỏi tôi mà đúng không?
Bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể trao đổi với nhau”
Lục Vĩnh Hi cảm nhận rõ ràng sự chân thành trong lời nói của Cố Viễn Quân. Trong mắt hắn, không hề có chút hoài nghi hay áp lực nào, chỉ là một sự tin tưởng tuyệt đối. Điều này khiến lòng cậu ấm áp, nhưng cũng khiến cậu có chút bối rối.
Sao ngài ấy có thể nghĩ điều đó là công bằng chứ!
Thế giới này vốn dĩ đã là một cốt truyện được an bài sẵn từ trước, chẳng qua thay đổi ít nhiều mà thôi, những gì Lục Ngạn truyền lại cho cậu cũng đủ để Lục Vĩnh Hi hiểu rõ về quá khứ của hắn rồi. Vì thế nên cậu mới thấy bối rối vì không thể nói hết mọi thứ cho người nọ ngay lúc này.
“Ngài... không sợ sao?” Lục Vĩnh Hi hỏi, cậu hạ thấp giọng, mang theo chút ngập ngừng. “Những gì em đã trải qua, những gì em đã làm, cả những thứ kì lạ xảy ra trên người em... tất cả đều không phải điều mà người khác có thể chấp nhận dễ dàng.”
Cổ Viễn Quân khẽ nhếch môi, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt hắn. Lục Vĩnh Hi nhìn hắn đến ngẩn ngơ, ai cũng bảo cậu đẹp nhưng cậu lại thấy người đàn ông trước mặt cậu bây giờ đẹp hơn bất cứ người nào cậu từng gặp. Chỉ riêng đôi mắt màu hạt dẻ ngọt ngào đó cũng đủ để cậu ngắm nhìn cả ngày quên hết mọi công việc đang chất đống đợi họ ở một góc rồi.
“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng biết sợ. Huống hồ trước mặt tôi chỉ là một chú mèo có vài ba mống vuốt mà thôi”
Lục Vĩnh Hi im lặng, đôi mắt cậu khẽ chớp như thể đang cố níu giữ lại chút cảm xúc đang dâng trào mạnh mẽ trong lòng. Những lời nói của Cố Viễn Quân như một cơn gió ấm áp ngày hạ cuốn đi hết mọi lo âu, sợ hãi mà cậu luôn muốn giấu kín. Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai đó dễ dàng chấp nhận mình như thế này, không chỉ là những gì cậu hiện tại, mà còn cả những vết thương và bóng tối trong quá khứ. Cậu biết kể cả khi cậu nói ra hết mọi thứ người này vẫn sẽ dùng bộ dạng điềm tĩnh nhất để nghe cậu kể mà chẳng sợ hãi hay bỏ mặc cậu.
“Ngài đúng là... một người kỳ lạ.” Lục Vĩnh Hi khẽ thở dài, nhưng trong giọng nói đã thả lỏng hơn đôi phần: “Ngài không cần phải tốt với em như vậy đâu.”
Cố Viễn gỡ chiếc nón quân phục xuống đội lên đầu cậu, sau đó lại nhẹ xoa xoa nói: “Tôi không cố gắng tốt với em, chỉ là tôi muốn làm thế mà thôi. Em đừng nặng lòng”
“Em sẽ kể cho ngài nghe hết tất cả... một ngày nào đó.” Cậu nói nhỏ, mang theo lời hứa hẹn. “Khi em sẵn sàng”
“Được.” Cố Viễn Quân đáp lại lời hứa của cậu vô cùng nhẹ nhàng, rồi tiếp tục lau vết thương cho cậu. “Khi nào em muốn, tôi sẽ lắng nghe.”
Giây phút ấy đột nhiên Lục Vĩnh Hi cảm thấy cậu có thể nói với hắn một phần về cậu.
“Có một điều... em muốn nói với ngài.” Giọng cậu hơi run, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh được rèn giũa từ lâu. Ánh mắt cậu ngay thẳng không chút tránh né, đối diện với Cố Viễn Quân, như thể muốn truyền đạt sự quyết tâm của mình.
Cố Viễn Quân không vội, hắn chỉ ngồi đó lắng nghe, bình thản như đã sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì Lục Vĩnh Hi muốn nói. Đôi mắt nâu nhạt ấy luôn khiến cậu cảm thấy an tâm lạ thường, không ép buộc, không thúc giục, chỉ là chờ đợi trong im lặng mà thôi.
“Ngài có tin vào thuyết đa vũ trụ không?” Lục Vĩnh Hi mở đầu bằng một câu hỏi. Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự nghiêm túc mỗi khi cậu tiến vào trạng thái làm việc với hắn trước đây.
Cố Viễn Quân khẽ nhíu mày khi nghe câu hỏi của Lục Vĩnh Hi, nhưng ánh mắt hắn vẫn giữ vẻ bình thản, như thể những điều khó tin này không làm hắn bối rối.
“Thuyết đa vũ trụ?” Hắn lặp lại câu hỏi, giọng nói vẫn như bao ngày nhưng lại mang theo chút tò mò. “Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó một cách nghiêm túc, nhưng nếu em nói về điều đó, thì chắc chắn có lý do.