Chiến Thần Phong Vân

Chương 1016



Tôi thấy tiếc cho sự lựa chọn của ông

Diệp Huyền Tần lại giẫm lên chân còn lại của ông ta.

Rắc rắc!

Chân còn lại của Trùng Gia cũng đã gãy. Trùng Gia lại một lần nữa cất tiếng hét xé ruột xé gan. “Tôi không thể chết được, không thể chết được. “Tôi mà chết thì không ai trên thế giới này có thể hóa giải được cổ độc trong cơ thể vợ cậu, cô ấy cũng sẽ chết."

Rắc rắc!

Diệp Huyền Tần nghiền nát cánh tay phải của ông ta "Vốn dĩ cổ cũng có thể là một công cụ để cứu người và chữa lành vết thương. "Nhưng vì những người lợi dụng thuật hạ cổ để hại người khác như đảm các ông nên mọi người mới cảm thấy ghê tởm khi họ nghe về nó. “Các ông là tội nhân của Miêu Cổ!”

Trùng Gia khóc không ra nước mắt: “Tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi...”

Rắc rắc!

Lần này, Diệp Huyền Tấn trực tiếp bẻ cổ ông ta. “Biết mình sai và có thể sửa chữa, là một điều tốt. Hãy đến gặp Diêm Vương và thú nhận tội ác của mình đi.”

Sau khi giải quyết xong Trùng Gia, Diệp Huyền Tần quay sang nhìn Lão Phật Gia.

Lão Phật Gia kinh hãi đến tột cùng,

Ông ta không hề nghi ngờ việc Diệp Huyền Tân sẽ giết anh ta.

Diệp Huyền Tần cười mỉa mai: “Tôi khuyên ông nên ra đầu thú với tư cách là chủ nhân của Tam giác vàng và chấp hành hình phạt theo pháp luật. "Chưa biết chừng tôi sẽ nể tình ông từng đổ mồ hôi và xương máu cho đất nước và tha cho cái mạng chó của ông. “Nếu không thì sáu ngày sau, tôi sẽ cho ông nếm mùi sống không bằng chết, để rồi cuối cùng chết vì đau đớn!”

Diệp Huyền Tần dùng đoạn trường tuyệt tình cổ lên Lão Phật Gia, sẽ phát tác trong vòng mười ngày.

Giờ đây, Lão Phật Gia chỉ còn lại thời gian sáu ngày nữa.

Lão Phật Gia hít một hơi thật sâu và cổ gắng bình tĩnh lại. "Hừ, cậu... cậu vu oan giá họa." “Tôi chẳng liên quan gì đến Tam giác vàng cả.

Diệp Huyền Tân hết sức thất vọng: “Thật đáng tiếc, ông đã lựa chọn chết vì đau đớn. “Cứ yên tâm, vào cái ngày ông chết, tôi sẽ đích thân đến tiễn đưa."

Diệp Huyền Tân đá vào cái đầu của Trùng Gia.

Đầu của Trùng Gia như trái bóng bay ra khỏi cổng. Diệp Huyền Tần sải bước ra ngoài.

Lão Phật Gia mồ hôi nhễ nhại, toàn thân mềm nhũn, chậm rãi ngồi trở lại ghế. Mất một thời gian dài không thể bình tĩnh lại được.

Vừa rồi có cảm giác như đã bước qua Quỷ Môn Quan vậy.

Ở ngoài cửa,

Thấy Diệp Huyền Tần bước ra, Huyết Lang vội vàng dâng hộp gỗ trong tay lên: “Anh, đầu của Trùng Gia đã ở trong hộp rồi.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: "Ừ."

Huyết Lang nói: “Anh, sao anh không giết

Lão Phật Gia?”

Diệp Huyền Tân buồn rầu: “Ôi, cho dù bây giờ giết chết Lão Phật Gia thì Tam giác vàng vẫn sẽ tồn tại, cũng sẽ không dễ dàng bị phá hủy. “Như người ta vẫn bảo, người thắt chuông mới cởi được chuông. Tôi sẽ để Lão Phật Gia đích thân ra tay mới có thể diệt trừ Tam giác vàng với cái giá phải trả thấp nhất."

Huyết Lang: "Câu hỏi đặt ra là liệu ông ta sẽ ra tay chứ?"

Diệp Huyền Tần quả quyết nói: “Đừng lo, ông ta sẽ làm. “Đi, bây giờ đến nhà họ Diệp với tôi, một lát nữa tôi sẽ gặp người nhà họ Diệp. “Nhà họ Diệp cũng can thiệp vào chuyện lần này.”

Được!

Tại nhà họ Diệp ở Thủ đô. Người nhà họ Diệp đang ăn mừng.

Có Lão Phật Gia giúp họ đối phó với Diệp Huyền Tần thì cần gì phải lo lắng rằng Diệp Huyền Tần sẽ không chết?

Và bây giờ kế hoạch của Lão Phật Gia đã bắt đầu đơm hoa kết trái, Từ Lam Khiết đã ra đi.

Bây giờ Diệp Huyền Tần chắc chắn đang sống không bằng chết.

Cả nhà họ Diệp vô cùng phấn khích khi cho rằng Diệp Huyền Tần đang chìm đắm trong nỗi đau đớn tột độ.

Họ vẫn chưa biết chuyện Từ Lam Khiết đã trở về an toàn. Đang ăn mừng thì Diệp Huyền Tần đột nhiên xông vào.

Khung cảnh vốn dĩ ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên im phăng phắc.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không sợ hãi chút nào. Đã có Lão Phật Gia chống lưng thì chẳng việc gì họ phải sợ một kẻ sắp chết cả.

Diệp Huyền Tần đi thẳng đến vị trí chủ nhà và ngồi xuống: “Mọi người có thú vui tao nhã thật đấy.” “Hôm nay là ngày trọng đại gì đáng để ăn mừng thế này?”

Người nhà họ Diệp mặc kệ Diệp Huyền Tần và tiếp tục ăn uống.