Lão Phật gia nổi đầy gân xanh trên mặt: “Là cậu hạ độc tôi, cậu cứu mạng tôi cũng là đạo lý thường tình nên làm.
Diệp Huyền Tân: “Ồ? Vậy những oan hồn bị giết hại vô số ở Tam Giác Vàng, có phải ông cũng nên có trách nhiệm cứu sống họ không?”
Nhất thời Lão Phật gia á khẩu không nói được lời nào.
Cuối cùng ông ta nghiến răng nói: “Cậu cứ chờ đó, cậu sẽ phải trả giá lớn.
Diệp Huyền Tần nhún vai nói: “Được, tôi chờ đấy."
Diệp Huyền Tẫn không hề để ý tới Lão Phật gia mà quay đầu nói với La Hằng: “Anh La Hằng có thể giúp tôi một việc không?”
La Hằng tươi cười nói: "Anh Diệp Huyền Tân cứ nói không phải ngại.”
Diệp Huyền Tần lấy ra một cây móng lưng rồng rồi nói: “Phiền anh mang cây móng lưng rồng này đi bán đấu giá đi.”
Phụt!
Lão Phật gia và Thượng Quan Hành Ngữ nhìn thấy cây móng lưng rồng này, suýt chút nữa tức đến hộc máu!
Không ngờ tên nhãi này lại có cây móng lưng rồng!
Anh là đang cố ý dồn hai người vào chỗ chết sao!
Cầu xin anh làm người đi, đây là chuyện mà một người có thể làm sao!
Lão Phật gia nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có nó!” Diệp Huyền Tẫn cười nói: “Cây móng lưng rồng này có phải thứ mà ông muốn không?” “Nếu như ông muốn ngay bây giờ, tôi bán cho ông với giả hai triệu một trăm nghìn tỷ. Nếu như ông bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau muốn thì sẽ không có cái giá này nữa đâu.”
Lão Phật gia lạnh nhạt nói: "Diệp Huyền Tần, cậu biết sai lầm lớn nhất cuộc đời này của cậu là gì không?” "Là cậu đã lấy cây móng lưng rồng để cứu mạng tôi!” “Tôi thề, chỉ cần tôi còn thở thì tôi tuyệt đổi sẽ không để cậu sống dễ dàng. “Chúng ta đi!”
Lão Phật gia và Thượng Quan Hành Ngữ rời đi với vẻ mặt tức giận.
Diệp Huyền Tần nhún vai: “Ông sẽ phải tới cầu xin tôi, xin được mua cây móng lưng rồng này với giá cao hơn thôi!”
Quay trở về Triệu phủ, Thượng Quan Hành Ngữ cầm cây móng lưng rồng chui vào phòng điều chế thuốc để nghiên cứu thuốc giải.
Lão Phật gia có chút không yên tâm, cũng muốn đi vào để tự mình “giám sát” Thượng Quan Hành Ngữ nghiên cứu thuốc giải.
Có điều, Thượng Quan Hành Ngữ từ chối: “Tôi cần phải có không gian yên tĩnh mới có thể nghiên cứu phát minh ra thuốc giải được, như vậy mới đảm bảo không có sai sót gì.” “Ông ở bên cạnh tôi, ngộ nhỡ khiến tinh thần tôi rối loạn, ảnh hưởng tới hiệu quả của thuốc giải, vậy thì hậu quả ông không chống đỡ nổi đâu!”
Anh ta không cho Lão Phật cơ hội tranh thủ, trực tiếp chui vào phòng thí nghiệm, đóng cửa rồi khóa trái lại từ bên trong.
Lão Phật gia bất đắc dĩ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, Thượng Quan Hành Ngữ sẽ không có ý đồ với cây móng lưng rồng.
Thượng Quan Hành Ngữ rất nhanh đã dùng cây móng lưng rồng để nghiên cứu ra thuốc giải.
Đương nhiên là dùng để giải cổ độc trong người anh ta.
Còn cổ độc trong người Lão Phật gia, Thượng Quan Hành Ngữ tùy ý dùng mấy dược liệu chế tác qua loa, rồi bưng lên cho Lão Phật gia.
Lão Phật gia không chút nghi ngờ, bưng bát thuốc lên, uống từng ngụm, từng ngụm. Có điều mới chỉ uống được một nửa, bụng ông ta lại truyền tới cơn đau nhức như thể ruột gan bị cắt ra.
Là cổ độc lại phát tác.
Ông ta theo bản năng co rút cả người lại, nằm trên mặt đất, đau khổ kêu gào.
Tình trạng đau đớn vô cùng!
Thậm chí nửa chén thuốc còn lại cũng đổ đầy xuống đất. “Thuốc giải thuốc giải sao lại không công hiệu!” Đôi mắt Lão Phật gia đỏ ngầu nhìn về phía Thượng Quan Hành Ngữ.
Thượng Quan Hành Ngữ thở dài nói: “Ông phải uống một hơi hết bát thuốc thì mới có hiệu quả. “Đáng tiếc, ông mới chỉ uống một nửa, đương nhiên là không có tác dụng gì rồi.”
Nói rồi anh ta xoay người rời đi.
A!
Lão Phật gia như một con thú tức giận gào rống đến khàn cả giọng.
Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được ông ta bị Thượng Quan Hành Ngữ chơi một vố rồi!
Anh ta đã dùng cây móng lưng rồng để giải độc cho chính mình.
Bị Diệp Huyền Tần nói trúng rồi!
Ông ta vô cùng phẫn nộ, hơn nữa còn đau đớn đến tột cùng khiến Lão Phật gia ngất lịm đi.