Diệp Huyền Tần lập tức tìm được Phạm Thúy Lan, cận vệ của Từ Lam Khiết: “Phạm Thúy Lan, Lam Khiết đâu.”
Phạm Thúy Lan không thể hiểu được: “Sáng nay không phải anh đưa Lam Khiết đi sao? Còn nói đi gặp bố mẹ anh nữa.”
Cái gì!
Đầu óc Diệp Huyền Tần choáng váng.
Anh vẫn luôn ở khu quân sự Tam Giác Vàng, chưa từng rời đi.
Sao có thể tới tìm Từ Lam Khiết từ sáng chứ.
Hơn nữa bố mẹ anh bị giam lỏng ở gia tộc Thượng Quan, anh càng không thể đưa cô đi gặp bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Huyền Tần đã phần nào hiểu được mọi chuyện.
Không thể nghi ngờ, lại là Diệp Huyền Tề giả mạo anh để đưa Từ Lam Khiết đi.
Đáng chết, không phải anh ta đang ngồi trong phòng giam sao.
Ra ngoài từ khi nào vậy chứi Lớn chuyện rồi.
Diệp Huyền Tần gọi một cuộc điện thoại cho tướng quân Tham Lang: “Tham Lang, điều tra cho tôi phạm vi hoạt động một ngày của Diệp Huyền Tê”
“Ngay lập tức, càng nhanh càng tốt.”
Tham Lang: “Vâng, em rõ rồi.”
Không đầy năm phút, Tham Lang đã gửi tin tình báo tới cho Diệp Huyền Tần.
“Anh, đã điều tra rõ ràng rồi.”
“Sáng nay Diệp Huyền Tề được một người không biết tên nộp tiền bảo lãnh, đối phương dựa vào quan hệ và sức mạnh của gia tộc Thượng Quan.”
“Diệp Huyền Tề đưa cô Từ Lam Khiết tới một sân bay tư nhân, sau đó lên máy bay tư nhân rời đi.”
“Chuyến bay của đối phương không có thông báo với bên hàng không, là chuyến bay phi pháp nên chúng ta không có cách nào biết nơi anh ta tới là đâu: Diệp Huyền Tần cắn răng nói: “Sức mạnh của gia tộc Thượng Quan?”
“Xem ra tất cả đều do gia tộc Thượng Quan sắp xếp.”
“Chuẩn bị máy bay cho tôi, đi cứu người…”
“Bỏ đi, máy bay bình thường tốc độ quá chậm, e là không đuổi kịp.”
“Hiện giờ ở khu quân sự còn bao nhiêu máy bay chiến đấu?”
Tham Lang nói: “Khoảng năm mươi chiếc.”
Diệp Huyền Tâm nói: “Trưng dụng tất cả, đi cứu Tử Lam Khiết.”
Nói rồi, Diệp Huyện Tân chạy như bay xuống lầu, lên xe trở về khu quân sự ở thủ đô.
Thượng Quan Hành Ngữ ngồi trên, máy bay..
Tử Lam Khiết ngồi cuộn tròn ở một góc, run bần bật, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Hiện giờ bọn họ đang ở trên không trung, thậm chí ngay cả Diệp Huyền Tần cũng không có cách nào để định vị vị trí của bọn họ.
Chứ đừng nói là tới cứu cô.
Rốt cuộc bọn họ muốn đưa cô đi đâu, muốn làm gì có chứ?
Tử Lam Khiết sợ muốn khóc.
Cơm Thượng Quan Hành Ngữ và Diệp Huyền Tề thi tại đang ngồi nhấm nháp rượu vang đỏ Bordeaux, trò chuyện thật vui vẻ với nhau,
Diệp Huyền Tề cẩn thận nói: “Anh Thượng Quang nhiệm vụ của tôi xem ) như là hoàn thành rồi chứ.”
“Anh đã hứa sẽ cho tôi một vị trí tốt...” !”
Thượng Quan Hành Ngữ nói “lên tâm, sau khi trở về tôi sẽ nói với quản gia, cho anh sửa thành họ
Thượng Quan, con cháu về sau cũng sẽ là người của gia tộc Thượng Quan.”
“Đúng rồi, anh Thượng Quan, tôi muốn làm chủ nhà họ Diệp, anh xem…
có thể giúp tôi được kính trọng ở nhà họ Diệp hơn không?”
Sắc mặt Thượng Quan Hành Ngữ lộ ra vẻ không vui: “Sao hả, anh cảm thấy với cái danh mang họ Thượng Quan còn không đủ để anh giành được ngôi vị chủ nhà họ Diệp sao?”
“Lại còn cần tôi đích thân giúp anh được kính trọng ở nhà họ Diệp à?”
Diệp Huyền Tần bừng tỉnh nói: “Đúng rồi, hiện giờ tôi là người của gia tộc Thượng Quan, tất cả những người nhà họ Diệp đều phải ngoan ngoãn cúi đầu với tôi.”
“Tôi có thể làm chủ của nhà họ Diệp, là vinh dự của nhà bọn họ, sao | phải tranh nữa chứ? Ha ha ha ha, đúng là tôi hồ đồ quá.”
“Đúng rồi anh Thượng Quan, anh định xử lý Diệp Huyền Tần như thế nào?”
Thượng Quan Hành Ngữ nói: “Haiz, vốn dĩ cũng muốn Diệp Huyền Tân đến làm người hầu cho gia tộc Thượng Quan, có điều, tên nhãi này lại không biết trời cao đất dày, dám từ chối.”
“Nếu không chiếm được thì chỉ có thể tiêu diệt thôi.”
“Tôi sẽ đích thân moi tim anh ta để tạo ra Trùng Vương.”