"Được!" Diệp Huyền Tần đồng ý một cách sáng khoái, anh biết rất rõ thuốc này có vấn đề, cho nên anh đã có sự chuẩn bị từ trước.
Thuốc dược tiêm vào rất nhanh, Chung Đạt Mộc vẫn chưa đi mà ở lại chờ đợi cho an toàn: "Thần Soái, tiếp theo ngài sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, tay chân bủn rủn."
"Ngài có thể ngủ một giấc, tôi sẽ ở đây để bảo vệ ngài một cách an toàn nhất."
Diệp Huyền Tần ngáp một cái rồi nói: "Đúng là tôi cảm thấy hơi mệt mỏi.
Được rồi, tôi đi ngủ một giấc trước đây."
Diệp Huyền Tần nhắm mắt lại, hôn mê "Ngủ" Khoảng chừng mười phút sau, Chung Đạt Mộc cẩn thận gọi một tiếng: "Thần Soái."
Diệp Huyền Tần không hề đáp lại.
Chung Đạt Mộc đưa tay cảm nhận nhịp tim và hơi thở của Diệp Huyền Tần, cảm thấy mọi thứ đột nhiên dừng lại, Chung Đạt Mộc mới thở ra một hơi.
Phù! Thần Soái thật sự đã chết.
Thật không ngờ rằng, người chỉ dưới một người mà trên cả vạn người lại ở nơi này, chết trong tay một người như thế này.
Ông ta nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một khối thạch cao bản, ẩn vào trên mặt của Thần Soái, in hình ngũ quan trên gương mặtcủa anh rồi vội vàng rời đi.
Nhưng mà vừa đi đến cửa, ở phía sau đã vang lên một tiếng thở dài "Hài " Tiếng gì vậy? Toàn bộ cơ thể của Chung Đạt Mộc run lên, chân chưa dừng lại mà đã quay đầu nhìn lại phía sau.
Bây giờ, Diệp Huyền Tần lại mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Ôi mẹ Bây giờ đầu óc của Chung Đạt Mộc lại không thể hiểu tại sao.
Không phải Diệp Huyền Tân đã chết rồi sao? Tại sao lại còn sống? Hơn nữa từ trong ánh mắt đã biết bản thân ông tahãm hại anh.
"Chung Đạt Mộc, nói thật đi, lúc nãy đè vào khuôn mặt của tôi là để làm gì?" Chung Đạt Mộc áy náy nói: "Tôi đáng chết, là tôi đáng chết.
Thuộc hạ rất thần tượng Thần Soái, muốn lấy ngũ quan của Thần Soái tạc tượng để lưu giữ làm kỷ niệm."
"Nếu Thần Soái Không muốn, tôi sẽ trả lại cho ngài."
Ông ta cầm thạch cao đi về phía Diệp Huyền Tần: "Thần Soái, mời ngài nhận lại thạch cao."
Diệp Huyền Tần vẫn không nhúc nhích.
Bây giờ anh đang là người tàn tật, không thể nào hành động lộn xộn được.
Bây giờ Chung Đạt Mộc mới lau mồ hôilạnh ở trên trán.
Cho dù bị phát hiện ra thì đã sao? Cậu ta cũng chỉ là một người tàn phế.
Chính mình hoàn toàn có thể giết cậu ta.
Bỗng nhiên, ông ta lấy trong ngực ra một con dao găm, mạnh mẽ đâm vào trong lồng ngực của Diệp Huyền Tần.
Xùy! Tiếng vang nặng nề trôi qua, dao găm lại không hề nằm trong ngực của Diệp Huyền Tần.
"Thần Soái, thật xin lỗi, tôi cũng bất đắc dĩ, mong được tha thứ cho."
Ông ta đưa tay chém xuống, trong nháy mắt đã chém đến Diệp Huyền Tần hơn mười dao.
Xác nhận Diệp Huyền tần chết rồi, ông ta mới quay người rời đi.Nhưng vừa mới quay người, ánh mắt ông ta lại quét thoáng qua gương mặt của Diệp Huyền Tân.
Bây giờ Diệp Huyền Tần vẫn còn mở mắt nhìn ông ta, trong ánh mắt có vẻ đùa cợt.
Miệng anh nhếch nhẹ lên, nở một nụ cười để lộ ra hàm răng.
Ù! Ù! Đầu của Chung Đạt Mộc như nổ tung ra, Diệp Huyền Tần vẫn còn chưa chết.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của cậu ta, giống như không hề bị thương.
Này...
Điều này sao có thể? Diệp Huyền Tần bỗng nhiên đứng lên, nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, cơ thể của anh vẫn còn nằm ở trên giường.Diệp Huyền Tần khẽ cười: "Cảm thấy rất kỳ lạ đúng không? Đã đến lúc nhìn thấy kỳ tích rồi đấy."
Đột nhiên anh xốc cái chăn ở trên người ra, trăm triệu lần không ngờ rằng, ở phía dưới chăn lại là mô hình cơ thể người.
Lúc nãy Diệp Huyền Tần chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài, cơ thể của anh vẫn còn giấu ở phía dưới vách ngăn.
Hơn nữa, cơ thể của Diệp Huyền Tần đã khôi phục lại bình thường, không hề nhận ra anh đang bị bệnh ở chỗ nào.
Đáng chết.
Thần Soái lại có sự đề phòng trước, cậu ta đề phòng chính mình hay sao? Cậu ta đã biết trước bàn thân ông ta phản bội thuyền Kính Lang, hơn nữa còn chuẩn bị ámsát cậu ta? Bỗng nhiên ông ta nhớ lại, lúc còn ở trên thuyền Kinh Lang, có một đôi mắt theo dõi ông ta.