Chiến Thần Phong Vân

Chương 1196: Giành lấy tập đoàn Diệp Linh Mọi người vội vàng lắc đầu



“Không có ý kiến gì”

“Hoàn toàn nghe theo quyết định của gia chủ.

“Chúng tôi đều nghe theo ngài”

Tập đoàn Diệp Linh đã phát triển gần như đầy đủ. Tuy vẫn chưa ở cùng một cấp bậc với tập đoàn Thiên Gia nhưng chắc chắn nó sẽ được coi là một miếng thịt béo.

“Đi” Thiên Hành Quân vung bàn tay to lên: “Theo tôi đi lấy lại tập đoàn Diệp Linh”

Tập đoàn Diệp Linh.

Sau khi Từ Lam Khiết trải qua vài ngày đau khổ và tuyệt vọng, cô đã dần dần được sự thật tàn khốc là mình đã bị Diệp Huyền Tần vứt bỏ. Bây giờ chỗ dựa tinh thần của cô đều gửi gầm vào sinh mệnh bé nhỏ đang ở.

trong bụng cô đây.

Cô biết rằng cả đời này mình cũng sẽ không quên được người đàn ông kia. Cho.

nên cô muốn sinh đứa nhỏ Tiểu Diệp này ra để nhớ về anh.

Cô đã liều mạng làm việc trong nhiều ngày. Cô muốn sắp xếp công việc trong mấy tháng tới của tập đoàn Diệp Linh cho tốt rồi tập trung dưỡng thai. Nhưng ngay lúc đang làm việc thù bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

Thiên Hành Quân đem theo ba người thuộc dòng chính nhà họ Thiên đến. Bọn họ tự tiện ngồi xuống và hút rất nhiều thuốc.

Ánh mắt Từ Khiết Lam nhíu chặt, cô vội vàng mở cửa sổ ra rồi quát lớn: “Muốn hút thuốc thì mời đi ra ngoài hút: Khói thuốc rất có hại cho cái thai.

Thiên Hành Quân lạnh lùng nói: “Từ Khiết Lam, cô đúng là một người can đảm, ngay cả mệnh lệnh của gia chủ mà cũng dám vi phạm” . Truyện Trinh Thám

“Vi phạm mệnh lệnh của gia chủ, cô nói xem tôi nên phạt cô như thế nào cho tốt đây”

Từ Khiết Lam nói: “Anh vừa mới gọi tôi là Từ Khiết Lam, toi họ Từ, không phải họ Thiên. Tôi cũng không phải là người nhà họ Thiên, thế nên tôi cũng không cần phải nghe theo mệnh lệnh của gia chủ”

Làm càn!

Thiên Hành Quân tức giận: “Trong cơ thể cô đang chảy dòng máu của nhà họ Thiên mà cô lại dám nói mình không phải người nhà họ Thiên, đúng là bất hiếu.”

“Người đâu, bắt cô lại. Hôm nay tôi sẽ thay mặt tổ tiên dạy dỗ cô ta một chút”

Ba người đi theo Thiên Hành Quân đến đây lập tức đi lên khống chế Từ Khiết Lam.

Từ Khiết Lam vô cùng sợ hãi, bây giờ cô đang có bầu thì làm sao có thể lại bọn họ được. Cô sẽ bị sinh non mất.

Cô vội vàng kêu lên: “Bảo vệ, bảo vệ mau vào đây”

Bảo vệ ở ngoài cửa đi đến nhanh chóng: “Dừng tay, đây không phải là nơi mà các người muốn làm gì thì làm, mau cút đi.”

Nhưng mà bọn họ còn chưa nói xong thì Thiên Hành Quân đã di chuyển. Anh ta dùng hai chân đá bay hai người bảo vệ rồi nói: “Ông đây làm việc, không tới lượt chúng mày nhúng tay vào.”

Thiên Hành Quân là võ sĩ chính tông. Bảo.

vệ bình thường thì làm sao có thể là đối thủ của Thiên Hành Quân được.

Dòng chính nhà họ Thiên dễ dàng chế ngự được Từ Khiết Lam. Bởi vì muốn bảo vệ đứa con trong bụng mình nên Từ Khiết Lam không dám phản kháng. Thiên Hành Quân lạnh lùng nói: “Đứa con hoang trong bụng cô chính là sự sỉ nhục của nhà họ Thiên. Trước tiên phải bỏ đứa con hoang đó đi rồi mới nói tiếp”

A, không được!

Từ Khiết Lam vô cùng hoảng sợ. Bây giờ chỗ dựa tình thần duy nhất của cô chính là đứa bé trong bụng. Nếu sinh mệnh nhỏ trong bụng này mà xảy ra chuyện gì không hay thì cô sẽ tình nguyện đi chết.

“Tôi ký, tôi ký hợp đồng” Từ Khiết Lam khóc lớn.

Thiên Hành Quân nói: “Hừ, biết phối hợp thì không phải xong từ sớm rồi sao?”

“Ký tên đi”

Thiên Hành Quân lấy hợp đồng vứt cho Từ Khiết Lam. Từ Khiết Lam cố nén đau thương, ký tên lên bản hợp đồng chuyển nhượng.

Tập đoàn Diệp Linh là tâm huyết của cô Huyền Tần. Bây giờ thì mọi công sức đều trở thành nước về biển Đông rồi. Nhưng mà cũng may là cuối cùng sinh mệnh nhỏ trong bụng cô cũng được an toàn. Nó chính là toàn bộ thế giới của cô.

Mang thai mười tháng, cuối cùng cô cũng sinh. Lý Khả Diệu ở ngoài biển khơi, Diệp Vân Phi và Thượng Quan Điểu Đoàn đều đến thăm. Cô sinh được một bé gái, ánh mắt đứa bé có linh khí giống Từ Khiết Lam, cái miệng và mũi thì lại cực kỳ giống Diệp Huyền Tân. Trong lòng của bốn vị trưởng bối vô cùng phức tạp, vui buồn lẫn lộn.

Bọn họ vui vẻ vì cuối cùng đứa bé cũng được sinh ra suôn sẻ, rất khỏe mạnh và rất tốt. Nhưng bọn họ lại buồn vì đứa bé mới sinh ra mà đã không có cha, thật sự rất đáng thương.