Chiến Thần Phong Vân

Chương 1198



Càng về gần quê hương, lòng của Diệp Huyền Tần càng thấp thỏm không yên. Ở trên máy bay, anh chỉ xử lý vết thương đơn giản một chút. Cơ bản lệnh của thủ trưởng là muốn đưa Diệp Huyền Tần vào bệnh viện chữa thương trước đã. Nhưng, Diệp Huyền Tân lại không muốn đi bệnh viện, mà anh muốn về nhà trước.

Anh không đợi được một phút một giây nào nữa rồi.

Anh nhận được tin tức phản hồi của thuộc hạ ở căn cứ, bây giờ, Từ Lam Khiết đã dọn đến sống ở nhà họ Thiên rồi, anh cũng không biết Từ Lam Khiết có sống quen ở nhà họ Thiên không, anh không biết mấy người không cómắt ở nhà họ Thiên kia, có nhằm vào Từ Lam khiết không nữa.

Xe chạy không bao lâu, Diệp Huyền Tần lập tức tới được nhà họ Thiên rồi.

Ở nhà họ Thiên, bây giờ còn quạnh quẽ hơn so với trước không ít. Cho dù giữa ban ngày, nhưng anh cũng không gặp một người dòng chính tông của nhà họ Thiên nào cả.

Diệp Huyền Tần đi thẳng đến chỗ Từ Lam khiết đang ở, lúc đi qua phòng bếp, anh nhiên nghe thấy một trận tiếng khóc nức nở, tiếng khóc này làm thu hút lực chú ý của Diệp Huyền Tần.

Anh theo tiếng khóc nhìn lại, mới phát hiện, có một cô bé tầm hai ba tuổi, ngồi xổm ở cửa phòng bếp mà rửa chén. Bộ dáng của cô bé tuấn tú lại khả ái, một đôi mắt bồ đào óng ánh, phóng ra tia linh động, chỉ cần người liếc nhìn thoảng qua, cũng làm cho lòng người tan chảy.

Nhưng bây giờ, lòng của Diệp Huyền Tần sinh nghi hoặc, anh nhìn cô bé nhỏ trước mặt kia, ở tuổi này nên được sự yêu thương của cha mẹ, nhưng sao bây giờ phải làm công việc như thế này?

Choảng Trong lúc đó, cô bé không cầm chắc được chén, không cẩn thận làm một cái chén vỡ. Cô vội vàng vươn tay nhặt lên, nhưng vô tình lại để mảnh sứ quẹt qua làm ngón tay của mình bị thương.

Đột nhiên một giọng nữ chanh chua vang lên, ả đi ra: “Có chuyện gì thế?” Vừa đến nơi, người phụ nữ kia nhìn thấy vụng chén bị vỡ trên mặt đất, cô ta lập tức giận tím mặt quát: “Đồ phế vật! Làm chút chuyện nhỏ như thế cũng không xong, mày còn sống để làm cái gì nữa.Nước mặt của cô bé kia rơi xuống như hạt châu “Thím ơi, Quân Quân đội lầm, nên con không cầm được chén nữa. Quân Quân có thể ăn một ít đồ trước rồi lại làm việc được không”

“Mày đúng là một cái thùng cơm mà.” Người phụ nữ giúp việc kia đi tới phòng bếp, cầm một cái bánh bao rồi ả lại đi ra: “Ăn đi, mày ăn xong rồi lo tranh thủ mà làm việc đi.”

Vẻ mặt Quân Quân mừng rỡ, cô bé vội vươn tay đón được. Nhưng cô bé không nghĩ, người phụ nữ giúp việc kia tiện tay ném màn thầu vào chậu rửa chén, rồi ả nói: “Ôi, tay chân tao vụng về rồi, màn thầu cũng nằm không được nữa. Chết rồi, đây là cái bánh bao cuối cùng rồi, mày có ăn được không.”

“Á?”Quân Quân đưa mắt nhìn màn thầu bị ngấm nước, mặt mang theo uy khuất. Nhưng bây giờ, cô bé thật sự rất đói, nên cuối cùng cô bé cầm màn thầu lên cẩn thận từng li từng tí, chuẩn bị ăn.

Nhưng bên kia, Diệp Huyền Tần nhìn không được nữa, nên vội vàng bước đến ngăn cản. Trong chậu nước rửa chén còn có lẫn lộn dịch độc từ xà phòng rửa, màn thầu này mà ăn vào sẽ chết người đấy.

Nhất là đối với một đứa bé nhỏ xíu như thế này. Ả người hầu này, lòng dạ quá rắn rết rồi. Diệp Huyền Tần vội vàng ngăn đứa bé gái kia lại, nói: “Cô bé này, màn thầu rơi xuống nước không ăn được nữa đâu, ăn sẽ bị bệnh đấy!”

Quân Quân lại tội nghiệp nói: “Nhưng mà Quân Quân rất đói, Quân Quân muốn ăn cái gìđó.”

Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút, rồi anh lấy lương khô quân dụng trong ngực ra, đưa cho cô bé: “Quân Quân ngoan, cháu ăn khối bánh quy này trước đi. Sau đó, chủ sẽ đưa cháu đi ăn một bữa tiệc được không?”

Quân Quân có chút do dự, lại nói: “Mẹ cháu nói, không được ăn đồ của người lạ đưa.”

Diệp Huyền Tần nở nụ cười: “Chú không phải người lạ, cháu không phải vừa gọi chú bằng chủ đấy sao.

“Ừm.” Quân Quân bị Diệp Huyền Tần thuyết phục được rồi, cô bé vội cầm bánh quy lên ăn như hổ đói. Một khối bánh quy nhỏ xíu, nhưng cũng làm con bé ngạc nhiên như ăn được loại sơn hào hải vị nào đó.

“Anh là ai thế.” Người phụ nữ cay nghiệt bấtmãn nói: “Chuyện nhà họ Thiên của chúng tôi, không tới phiên anh những tay vào Chất!

Diệp Huyền Tân không nói hai lời, lập tức tất cho người phụ nữ kia một bạt tại: “Cô là thứ gì, dám xưng nhà họ Thiên của chúng tôi”

Me!

Người phụ nữ cay nghiệt kia lập tức bùng nổ tức giận: “Anh dám đánh tôi sao? Tôi đường đường là người hầu nhà họ Thiên, mà anh dám đánh tôi!”