*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lựa chọn sáng suốt nhất trong lúc cấp bách chính là hi sinh năm đồng đội, tự mình chạy trốn.
Đối mặt với năm chiến thần vây công, Diệp Huyền Tần vẫn bình tĩnh không sợ hãi.
Nhưng chờ năm người vọt đến trước mặt, anh mới chợt giận quát một tiếng: "Quỳ xuống!"
Một tiếng gầm mang theo vô tận áp lực thổi quét toàn hang động.
Năm chiến thần đang định ra tay với Diệp Huyền Tần bị áp khựng lại, không tự chủ được quỹ xuống, thậm chí ngay cả Hòa Thanh Thiên đã chạy rất xa bị khí thế như đỉnh núi áp xuống làm chân mềm nhũn ra, không kiềm được mà dừng bước lại.
Mạnh quá!
Một tiếng quát lớn làm năm chiến thần quỳ rạp, thậm chí ngăn bước chiến thần thiên giai!
Vương cảnh!
Người này thật sự là vương cảnh!
Trời ạ, Đại Hạ có cường giả vương cảnh từ bao giờ?
Hòa Thanh Thiên cảm nhận được nỗi sợ và tuyệt vọng chưa từng có.
Nhưng ý chỉ muốn sống mãnh liệt làm ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Mau tự bạo cho tôi, ngăn anh ta lại."
Vừa dứt lời, năm chiến thần phía sau đều giương cao tay đập về bụng của chính mình.
Bọn họ cần tự tổn thương căn cơ, mạnh mẽ đề cao thực lực.
Thật ra năm người này đều là tử sĩ do Hòa Thanh Thiên nuôi dưỡng, bất cứ khi nào cũng có thể hi sinh mạng sống cho ông ta chứ đừng nói là tự bạo căn cơ.
Năm chiến thần tự đánh nát căn cơ, mạnh mẽ ép thực lực lên tới chiến thần thiên giai.
Năm chiến thần thiên giai liên thủ mạnh đến mức nào cũng có thể tưởng được.
Cho dù là Diệp Huyền Tần đã đạt đến vương cảnh cũng cảm thấy một luồng áp lực lớn.