Từ Lam Khiết đáp: “Đi ra ngoài rồi, các người tới tìm anh ấy làm gì?”
Hồ Thanh Sơn bèn nói: “Đi ra ngoài? Hừ, tôi thấy hẳn là anh ta đi chạy án thì đúng hơn.”
Từ Lam Khiết vội vàng phản bác: “Trốn tội gì chứ, các người không thể tùy tiện vu oan cho người tốt được.
Hồ Thanh Sơn nghe thấy thế thì cười lạnh nói: “Ha ha, bây giờ tôi đã có đầy đủ bằng chứng cho thấy, Sở Trương và bốn tên đàn em của gã ta là do chính tay cậu ta sát hại.”
Từ Lam Khiết lập tức cảm thấy lo lắng.
Năm mạng người liền, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Cô vội vàng nói: “Không có khả năng, các người đang nói vớ vẩn linh tinh cái gì vậy. Sao Diệp Huyền Tần có thể giết người được.”
Trần Hạ Lan chen miệng vào: “Từ Lam Khiết, cậu đừng có quanh co lòng vòng chối tội thay anh ta nữa. Bây giờ có người có thể chứng minh, người đó thậm chí còn tận mắt thấy Diệp Huyền Tần giết người rồi.”
Từ Lam Khiết hỏi: “Ai chứng minh được?”
Trần Hạ Lan đưa mắt nhìn Từ Huy Hùng.
Từ Huy Hùng hắng giọng một cái, cất lời: “Lam Khiết, bọn tôi đã tận mắt trông thấy Diệp Huyền Tần giết Sở Trương, cô không cần che giấu thay nó đâu.”
“Bây giờ cô chịu giao nó ra thì cô hoàn tòn trong sạch, nhưng nếu không cô sẽ phạm tội chứa chấp tội phạm.”
Cái gì!
Cả nhà Từ Lam Khiết ai nấy cũng đều bị dọa cho sợ xanh mặt.
Lúc trước khi Sở Trương đang lái xe trên bờ đê, bị giật mình mà mất lái rơi xuống sông, ông nội và chú đều đang ở nhà máy vật liệu thép xây dựng mà, sao bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy cái gì được!
Bọn họ làm như thế này là muốn vu oan cho Diệp Huyền Tần!
Từ Huy Hoàng sắp bị chọc tức đến phát điên rồi, ông gần như đánh mất lý trí, chỉ thẳng vào mũi Từ Huy Hùng rồi chửi ầm lên:
“Từ Huy Hùng, tôi biết là giữa cậu và Diệp Huyền Tần có khúc mắc với nhau, nhưng mà cậu không thể hãm hại nó như thế được, đó là cả một mạng người đấy!”
“Nó là cháu rể của cậu đấy, sao cậu lại ra tay ác độc như vậy, sao cậu lại nhẫn tâm như thế chứ!”
Từ Huy Hùng hơi chột dạ một chút, đúng là ông ta làm thế có hơi quá đáng.
Nhưng nghĩ đến gia tài bạc tỷ, suy nghĩ của ông ta lại càng kiên định hơn.
“Từ Huy Hoàng, ông đừng có nói vớ vẩn linh tinh, tôi làm như thế này là vì việc lớn mà phải quên đi người nhà!”
“Ông còn tiếp tục hung hăng nói bậy nói bạ như thế nữa, tôi sẽ tố cáo ông tội phỉ báng đấy!”
Từ Huy Hoàng cắn răng nói: “Được, cậu đi tố cáo đi, cứ việc đi tố cáo đi.”
“Tôi cũng không tin, thiên hạ này không có luật pháp, có thể tùy tiện vu oan cho người tốt tội giết người.”
Hồ Thanh Sơn cười lạnh nói: “Pháp luật ư? Ông đây chính là pháp luật đấy!”
“Có ba người bọn họ đi làm nhân chứng cho tôi, cộng thêm bên tôi đã nắm giữ chứng cứ rõ ràng, thì trị Diệp Huyền Tần tội chết dễ như trở bàn tay.”
Cả nhà Từ Huy Hoàng gần như muốn sụp đổ.
Điều Hồ Thanh Sơn nói là sự thật, ông ta thật sự có bản lĩnh gán cho Diệp Huyền Tần cái tội danh này.
Nhưng một lát sau Hồ Thanh Sơn đột nhiên lại đưa ra một điều kiện khác, nói: “Chỉ có điều là, tôi thấy Diệp Huyền Tần cũng là một nhân tài hiếm có của giới y học, tôi có thể cho cậu ta một cơ hội.”
Từ Lam Khiết vội hỏi: “Cơ hội gì?”
Hồ Thanh Sơn đáp: “Giao hết tất cả các công ty đứng tên cô ra đây, rồi chuyện này sẽ coi như xong.”
“Không có khả năng!” Lý Khả Diệu cứng rắn từ chối: “Tất cả đều là tâm huyết cả đời của Từ Lam Khiết, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của con bé, cho nên tuyệt đối không thể giao ra cho những người vô liêm sỉ như các người được.”
Hồ Thanh Sơn cười lạnh: “Không đồng ý? Được thôi, vậy ngay bây giờ tôi sẽ phát lệnh truy nã.”
“Chờ một chút đã, chờ đã.” Từ Lam Khiết thở sâu, ép buộc mình phải bĩnh tĩnh lại. Sau đó cô nói: “Trước tiên để tôi gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần đã.”
Hai mắt Lý Khả Diệu tỏa sáng: “Đúng rồi, gọi điện cho Huyền Tần đã. Nhất định là Huyền Tần có thể giải quyết được.”
Lúc này, Diệp Huyền Tần đang ở trong quân khu của tỉnh, xem xét các chứng cứ Hồ Thanh Sơn thông đồng với địch phản quốc.
Nhận được điện thoại của Từ Lam Khiết, sau khi nghe rõ những chuyện đang diễn ra, Diệp Huyền Tần tức đến mức vỗ bàn đứng bật dậy:
“Con mẹ nó, đến nhanh thế cơ à!”
“Được thôi, nếu ông ta đã tự đưa mình tới cửa như vậy thì đừng trách anh không khách khí.”
“Lam Khiết, em không cần quan tâm đến ông ta đâu, càng không cần phải giao các công ty của em ra. Đợi anh một lát, anh về ngay đây.”
Từ Lam Khiết lo lắng nói: “Diệp Huyền Tần, tạm thời anh đừng về nhà vội.”
“Hồ Thanh Sơn mang theo binh lính tới đây, anh mà vừa về tới nơi thì chắc chắn bọn họ sẽ khống chế anh ngay lập tức.
“Trước tiên em cứ giằng co với bọn họ kéo dài thời gian đã, sau khi thương lược được một sách lược vẹn toàn xong thì anh hẵng về.”
Nói xong cô vội vàng cúp máy vì sợ Diệp Huyền Tần không đồng ý.
Diệp Huyền Tần hơi dùng sức một chút, chiếc bút máy trong tay lập tức hóa thành bột mịn: “Sói Hoang, dẫn đội!”
Sói Hoang vội vàng đứng nghiêm hành quân lễ: “Chỉ huy Tần, xin hỏi anh muốn mang theo bao nhiêu người?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Điều động toàn bộ binh lính trực thuộc quân khu của tỉnh!”
Hai mắt Sói Hoang tỏa sáng.
Số binh lính trực thuộc quân khu của tỉnh có tới hơn năm mươi nghìn người, điều động toàn bộ, rốt cuộc chỉ huy Tần cũng muốn đánh một trận lớn rồi!
Anh muốn cho mọi người thấy thân phận của mình sao?
Trong đầu Sói Hoang đột nhiên vang lên một câu mà chỉ huy Tần hay nói.
Một ngày nào đó rồng ngẩng đầu, thì nước sông Hoàng Hà sẽ phải chảy ngược!
Một ngày nào đó hổ về núi, nhất định máu sẽ nhuộm đỏ nửa bầu trời!”