Trần Hạ Lan thở dài: "Lam Khiết, tôi biết có không chịu tha thứ cho tôi "
"Không sao, cô có thể không tha thứ cho tôi, nhưng hi vọng cô cho tôi cơ hội chuộc tội
Nói xong, Trần Hà Lan không chút do dự mà tát vào mặt mình
Tiếng bạt tại rất lớn, vang vọng trong phòng
rất lớn
Đủ rồi!
Từ Lam Khiết ngăn Trần Hạ Lan lại
không phải có tha thứ cho Trần Hạ Lan.
Mà chỉ là không muốn nhìn cô ta giả vờ giải
vit.
Không ai hiểu rõ Trần Hạ Lan hơn cô
Cô ta tuyệt đối không bao giờ quỳ xuống
nhận sai trước mặt người khác.
Rõ ràng đây chỉ là khổ nhục kế
Tiếng bạt tại của Trần Hạ Lan vang lên không ngừng: "Lam Khiết, cô không tha thứ cho tôi, tôi sẽ tiếp tục tát Tạt đến chết thì thời
"Được rồi, có dùng tay để
"Nói xem, rốt cuộc cô đến đây tìm chúng tôi
là vì mục đích gì?
Trần Hạ Lan vội mừng rỡ "Lam Khiết, tôi biết cô không biết cô là người tuyệt tình."
"Lam Khiết, giờ tôi cùng đường rồi, từ hôm qua đến giờ chưa ăn được một hột cơm nào."
"Xin cô, giúp tôi đi."
"Nếu như các người không giúp tôi, tôi sẽ
chết đói mất "
"Cho tôi một cơ hội đi Lam Khiết, tôi sẽ làm
giúp việc bên cạnh cô "
“Tôi cam đoan, từ nay về sau sẽ làm tùy tùng cho cô, không một lời oán thán Phản ứng đầu tiên của Tử Lam Khiết chính
là từ chối,
Nếu như Trần Hạ Lan đòi tiền có, cô còn bố thị cho có ta một chút.
Nhưng để cô ta ở bên cạnh, cô sẽ không
đồng ý
Thứ nhất, quan hệ của hai người rất phức tạp, nếu để cô ta ở bên người, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp thì sẽ rất xấu hổ
Thứ hai, Trần Hạ Lan dù sao cũng là bạn gái của Diệp Huyền Tần, nếu để cô ta ở bên cạnh, lỡ như cô ta và Diệp Huyền Trân lửa gần rom...
Mặc dù cô biết Diệp Huyện Tân sẽ không như thế nhưng trong lòng cô vẫn ghen tỵ.
Cô vừa đình từ chối. Nhưng không ngờ Trần Hạ Lan lại quý trên mặt đất, đập đầu xuống đất, nước mắt nước mũi cầu xin.
"Lam Khiết, đừng đuổi tôi đi
"Nếu có đuổi tôi đi thì chính là giết tôi đó
Từ Lam khiết lại không đành lòng từ chối, nhìn về phía Diệp Huyền Tấn đề anh quyết định.
Diệp Huyền Tần thẳng thắn nói: "Cá nhỏ, tiên khách."
"Về sau đừng cho loại người này vào
"Cô không thấy khó chịu nhưng tôi thì bực mình lắm."
Diệp Huyện Tân biết Trần Hạ Lan không
thực lòng hồi cái.
Hơn nữa người phụ nữ này vì đạt được mục đích, nếu như để cô ta vùng lên thì rất bất lợi với Lam Khiết
Đến lúc đó có hội hận cũng không kịp.
Cho nên vẫn phải phòng ngừa rác rồi xuất
hiện
Trình Hạ Vũ bĩu mỗi: "Hừ, sớm biết có ta đến đây cầu xin thì em cũng không cho cô ta
vào
"Bảo vệ, bảo vệ đầu, mang người này ra ngoài đi."
Hai bảo vệ bên ngoài đi vào kéo Trần Hạ
Lan ra
Trần Hạ Lan càng khóc dữ dội hơn, hai tay bám vào cửa, đau khổ cầu xin.
"Lam Khiết, năm đó chúng ta là bạn bè tốt không có bất kì bí mật gì, nếu như cô không giúp tôi thì sau khi ra ngoài tôi sẽ đập đầu chết luôn
“Huhu, bây giờ em tôi ở tù, mẹ tôi bị điện, tôi chỉ còn một người bạn "
"Có quên rồi sao? Năm đó học đại học tôi cũng đã từng giúp cô khá nhiều."
"Đúng rồi, lúc đó hoàn cảnh gia đình của cô nghèo đói, lúc đi học tiến sinh hoạt của cô không đủ
"Cứ đến cuối tháng là tôi lại lấy tiền của mình ra cho cô
“Có một lần tôi còn không đủ tiên sinh hoạt, đến cuối tháng, chúng ta cùng nhau ăn bánh bao, nước sôi, cải trắng mười ngày liền. Một chút cháo loãng còn không có mà uống...