Chiến Thần Phong Vân

Chương 139



lời thì bọn họ đã xông vào đánh người rồi.”

Diệp Huyền Tần nói: “Ừm, các em về trước đi, anh qua đó xem tinh huống thế nào.”

Trình Hạ Vũ vội nói: “Anh rể, để em đi cùng với anh.”

Cô ấy không lo mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Nói đùa, có chỉ huy Tần ở bên cạnh thì có thể gặp phải nguy hiểm gì được chứ?

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không được, trước tiên em đưa công nhân đi chữa bệnh đã, tất cả chi phí khám bệnh sẽ do chúng ta trả.”

Trình Hạ Vũ cảm thấy thất vọng, nhưng mà cũng không dám phản đối chỉ huy Tần, cho nên chỉ có thể thất vọng rời đi.

Diệp Huyền Tần bước nhanh tới Thôn Chu Gia.

Lúc này, các thôn dân đang tụ tập trước cửa thôn đã giải tán đi hết, chỉ có vài người vẫn còn đứng lại ở cổng thôn để canh gác.

Người dẫn đầu rõ ràng là Chu Việt.

Chu Việt phát hiện ra Diệp Huyền Tần đang đến gần, lập tức cảnh giác: “Anh là ai? Tới chỗ này để làm gì?”

Anh ta lo rằng Diệp Huyền Tần là người của đội phá dỡ.

Diệp Huyền Tần còn chưa kịp mở miệng, từ trong đám người đột nhiên có một bóng dáng thon gầy bước ra.

“Anh Tần, ôi trời, không ngờ lại đúng là anh, tôi không nghĩ là có thể gặp được anh ở đây đấy.”

“Ừm?” Diệp Huyền Tần nhíu mày, quan sát tỉ mỉ bóng người thon gầy vừa đi tới.

Một lát sau, cuối cùng anh cũng nhận ra đối phương.

Người đó chính là bạn tù cũ của anh, tên là Chu Tuấn Bình.

Trước kia, Chu Tuấn Bình dựa vào việc trộm cắp vặt ở quanh khu tàu điện ngầm mà sống, sau khi bị bắt anh ta còn hùng hồn nói “Làm thuê là chuyện không có khả năng”, trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Hai người ở chung một phòng giam với nhau trong nhà tù, Chu Tuấn Bình thường xuyên trộm một vài món đồ chơi nhỏ ở chỗ giám ngục để chia sẻ với Diệp Huyền Tần.

Quan hệ của hai người cũng khá ổn.

Không ngờ bây giờ Chu Tuấn Bình đã được thả ra, hơn nữa hai người bọn họ còn gặp lại nhau ở một nơi như thế này.

Diệp Huyền Tần cười cười với Chu Tuấn Bình: “Anh Bình, trùng hợp thật đấy. Anh tới đây để làm gì thế?”

Chu Tuấn Bình nói: “Nơi này chính là quê quán của tôi. Nhưng mà còn anh thì sao, sao anh lại tới đây vậy?”

Chu Việt đứng ở cạnh có vẻ không kiên nhẫn hỏi: “Chu Tuấn Bình, người này là ai vậy?”

Chu Tuấn Bình vội đáp: “À, anh ấy là bạn tù cũ của tôi, anh Tần!”

“Phì!”

Chu Việt và mấy tên đàn em đều phì cười: “Thì ra cũng là một dạng tội phạm cải tạo giống như cậu ấy à.”

“Bạn bè ngồi cùng một buồng giam thì hẳn là có tình nghĩa sâu nặng lắm nhỉ, lát nữa phải uống với nhau hai chén mừng gặp lại đấy nhé.”

Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn Chu Việt, để lộ ra ánh nhìn chết chóc.

Người dám sỉ nhục chỉ huy Tần, chỉ có một con đường, chết!

Chu Tuấn Bình vội vã tiến tới, kéo tay Diệp Huyền Tần vào trong thôn: “Anh Tần, đi thôi đi thôi, hôm nay chúng ta phải uống hai chén mới được.”

Diệp Huyền Tần cũng phát hiện ra một điều là, sức lực của Chu Tuấn Bình so với ngày bình thường cũng mạnh hơn nhiều.

Có lẽ là do được dùng cây móng lưng rồng rồi.

Anh lấy cây móng lưng rồng ra hỏi Chu Tuấn Bình: “Anh Bình, anh có biết cái này không?”

Chu Tuấn Bình nói: “Đương nhiên là biết rồi, là cây móng chân rồng, khắp nơi ngoài đầu thôn mọc đầy những cây này.

Diệp Huyền Tần hỏi tiếp: “Anh từng nếm thử chưa?”

Chu Tuấn Bình đáp: “Nếm rồi, nhưng mà hương vị của cái thứ dở hơi này khiến tôi không thích.”

“Cho nên tôi thường xuyên cắt mấy cây cỏ dại này cho lợn ăn.”

Cho lợn ăn…

Diệp Huyền Tần nghe thấy thế mà ruột đau như cắt.

Một cây móng lưng rồng này, ở chợ đen cũng phải có giá tới cả tỷ, chục tỷ, anh ta lại thoải mái cầm vài trăm tỷ ra thái cho lợn ăn.

Anh ta bị nghèo là đáng đời.

Chu Tuấn Bình nói: “Anh Tần, anh còn nhớ hồi tôi ở trong tù có từng nói là muốn giới thiệu em gái mình cho anh không?”

“Anh tới đây cũng đúng dịp quá, hôm nay nhân cơ hội này, tôi muốn buộc dây tơ hồng cho hai người.”

Diệp Huyền Tần không nhịn được mà bật cười.

Trải qua bao nhiêu năm rồi, đã từng tiếp xúc với đủ loại người rồi, mới gặp được Lam Khiết lương thiện xinh đẹp như vậy, sao trong mắt anh có thể chứa thêm được người khác chứ.

Vừa đi vừa nói đùa, một lát sau hai người đã tới nhà Chu Tuấn Bình.

Đó là một căn nhà sân vườn nhỏ vô cùng bình thường.

Vừa mới đi vào nhà, mùi thơm thấm vào ruột gan của các món ăn đã xông thẳng vào mũi.

Chu Tuấn Bình hô lên: “Mẹ, Linh Thu, hôm nay con dẫn theo một người bạn về.”

“Mẹ làm thêm ít đồ nhắm cho bọn con uống rượu nhé.”

Một bà lão và một cô gái trẻ ăn mặc giản dị đi ra khỏi phòng bếp.

Đó chính là mẹ của Chu Tuấn Bình và em gái của anh ta Chu Linh Thu.”