Chiến Thần Phong Vân

Chương 1420



Anh giật lấy hợp đồng chuyển nhượng tòa nhà, sau đó xé nó ra tại chỗ.

Trình Hạ Vũ giơ ngón tay cái lên hướng về phía Diệp Huyền Tần: “Anh rể, rất tốt!”

Từ Nam Huyên cũng cười: “Đúng là đàn ông!” Các vị khách ở đây thấy vậy thì bắt đầu xì xào bàn tán.

Bây giờ Diệp Huyền Tần đã trở thành người bình thường, lại dám kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, anh không sợ bị người ta nhắm vào sao?

Phải biết rằng ngay cả khi Diệp Huyền Tần vẫn còn nắm quyền, thì anh cũng không thể chống lại thực lực mạnh mẽ này.

Dù sao, ở đây có một người là cường giả Vương Cảnh, một người là thần soái, một tay che trời!

Quả thật như vậy, Trần Hạ Lan giận dữ: “Diệp Huyền Tần, anh làm vậy là có ý gì! Anh dám ở trong bữa tiệc của tôi làm ra những chuyện động trời như vậy, anh ăn phải gan báo sao.”

Diệp Huyền Tần cười như không cười nhìn Trần Hạ Lan: “Có một số người thật đúng là không nhớ lâu. Hôm nay, tôi sẽ dạy cho cô một bài học thích đáng.”

Trần Hạ Lan: “Hừ, nơi này còn chưa đến lượt anh lên mặt. Xin lỗi tôi ngay lập tức, sau đó chuẩn bị một hợp đồng chuyển nhượng khác. Nếu không, hậu quả anh phải tự gánh”

Từ Lam Khiết bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng kéo cánh tay Diệp Huyền Tần một chút, cô nhỏ giọng nói: “Huyền Tần, quên đi. Nếu như chúng ta không đồng ý Trần Hạ Lan, cô ta sẽ vu cáo anh thông đồng với địch để bán nước.”

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ nhẹ lên vai Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em yên tâm đi, tất cả đều có anh lo!”

Nhìn ánh mắt tự tin của Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết cũng hơi sững sờ.

Cô có cảm giác Diệp Huyền Trần này, không phải Diệp Huyền Tần bị phế bỏ, mà vẫn là thần soái còn đang ở thời kỳ đỉnh cao.

Nhất thời cô cũng không biết rất cuộc có nên tin tưởng anh hay không.

Tầm mắt Diệp Huyền Tần một lần nữa trở nên lạnh như băng, rơi vào trên người Trần Hạ Lan: “Cô thật đúng là lòng dạ rắn rết, đến cả máu thịt của người khác cô cũng muốn nuốt bằng được.”

Trần Hạ Lan giảo hoạt nói: “Anh nói nhảm. Đây là quà cảm ơn mà Từ Lam Khiết chủ động đưa cho tôi.”

Diệp Huyền Tần Nói: “Quà cảm ơn? Cô ép Lam Khiết đến tận cuối đường chết, vậy mà vẫn muốn lấy phần quà này sao? Vô lý vô cùng.”

Trần Hạ Lan: “Anh nói chuyện mới thật sự vô lý. Tôi giúp Từ Lam Khiết, ai cũng có thể thấy rõ. Cô ấy nợ đối tác gần 600 triệu tiền phạt vì vi phạm hợp đồng, cô ta không có khả năng trả nợ, rất có thể sẽ phải đối mặt với tai họa phải vào tù. Là tôi giúp cô ta đền bù hết số tiền vi phạm hợp đồng, để Từ Lam Khiết không phải bước chân vào nhà giam. Cô ta báp đáp tôi cũng là hợp lý.”

Diệp Huyền Tần cười nhạo: “Ha ha, cô coi mọi người ở đây là kẻ ngốc để đùa giỡn sao, ai không biết cô và đối tác đang liên kết lại, kẻ tung người hứng. Tập đoàn Diệp Linh chúng tôi còn chưa phá sản, vẫn có tư cách hợp tác với đối tác kia, ở đâu lại xuất hiện vi phạm hợp đồng?”

“Đây là tự bên đối tác cắt đứt hợp đồng với tập đoàn Diệp Linh tôi, nói đến chuyện muốn bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng cũng là anh ta bồi thường cho chúng tôi mới đúng.”

Sắc mặt người đối tác kia trắng bệch, câm miệng không nói nên lời.

Diệp Huyền Tần nói điều này đúng là sự thật.

Hiện tại Tập đoàn Diệp Linh thật đúng là không tuyên bố phá sản, hiện tại anh ta hủy bỏ hợp đồng, tất nhiên là bên anh ta mới là người phải bồi thường.

Diệp Huyền Tần tiếp tục: “Ngay cả khi tập đoàn Diệp Linh của tôi bị phá sản, thì chúng tôi cũng sẽ nộp đơn lên chính phủ để bảo vệ phá sản. Cũng không cần phải bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng”

Mặt Trần Hạ Lan hơi đỏ lên, cô ta có trăm miệng cũng không thể nói được gì.

Thế nhưng rất nhanh, cô ta đã có thể cắn ngược một miếng: “Cho dù không phải quà cảm ơn, tôi cũng coi như đây là quà xin lỗi của cô ta. Thành thật mà nói, chút quà xin lỗi này còn lâu mới bù đắp được hết những tổn thương mà cô ta mang đến cho tôi.”

Diệp Huyền Tần cười càng lạnh lẽo hơn: “Ồ, vậy cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô ấy lại phải xin lỗi cô”

Trần Hạ Lan nói: “Anh đang giả vờ không hiểu sao. Ai mà không biết, năm đó là Từ Lam Khiết là kẻ thứ ba, trắng trợn cướp anh đi khỏi tôi.”

Diệp Huyền Tần quát lớn: “Nói linh tinh!”

“Năm đó rõ ràng là cô cảm thấy tôi nghèo, cho nên mới chủ động vứt bỏ tôi.