Chiến Thần Phong Vân

Chương 1431



Lưu Tứ Bẫn vẫn đấu tranh theo lý tưởng của ông ta: “Kiếm Long Vương là của thần soái. Hiện giờ Diệp Huyền Tần là người bình thường, Kiếm Long Vương nên được giao cho thần soái mới.”

Chiến thần Côn Luân cũng phụ họa nói: “Mọi người đều biết, thần soái cùng Kiếm Long Vương không thể tách rời. Nếu Thần soái không có Kiếm Long Vương, thì chắc chắn không tính là thần soái đúng đắn. Ở Đại Hạ nếu đã ban cho danh hiệu thần soái, thì tự nhiên cũng sẽ giao ra kiếm Long Vương, để thực hiện trách nhiệm của thần soái. Nếu không, vị thần soái mới này thích hợp.”

Lý luận của Lưu Tứ Bẫn và Chiến thần Côn Luân rất rõ ràng, có minh chứng đầy đủ, thậm chí còn đe dọa với vị trí thần soái.

Tình hình hiện giờ đang cực kỳ có lợi cho họ.

Vẻ mặt Lưu Tứ Bẫn đắc ý liếc mắt nhìn Độc Lang.

Độc Lang nóng nảy, lại gân cổ lên nói: “Chúng tôi lấy danh nghĩa của quốc chủ để bảo vệ kiếm Long Vương. Ai dám động đến kiếm Long Vương, cho dù chết cũng phải chịu tội.”

Đúng vậy, vẫn là những lời nói cũ của anh ta.

Diệp Huyền Tần bỗng nhiên mở miệng: “Lão quốc tướng quân, chuyện này ngài thấy thế nào? Chỉ cần ông nói ra thì tuyệt đối chúng tôi sẽ không còn gì để nói.”

Độc Lang nóng nảy: “Anh, không thể mềm lòng như vậy…”

Diệp Huyền Tần liếc độc lang một cái, Độc Lang đành phải ngậm miệng không nói gì nữa.

Lưu Tứ Bân và Chiến thần Côn Luân thì đang vui vẻ đắc ý.

Theo bọn họ, Diệp Huyền Tần nói như vậy, rõ ràng là đang vô cùng sợ hãi, sẽ từ bỏ Kiếm Long Vương.

Tuy nhiên, với phản ứng của các bộ trưởng cũ đã làm cho người khác ngạc nhiên.

Giọng điệu của Lão quốc tướng quân có chút sợ hãi: “Anh Diệp, anh đừng quá lo lắng. Kiếm Long Vương là quốc chủ tự tay trao cho anh, là vật riêng của người. Trên thế gian này ai cùng anh cướp Kiếm Long Vương, chính là kẻ địch với Đại Hạ.”

Đây là một trò đùa, Diệp Huyền Tần chính là cường giả vương cảnh thứ nhất của Đại Hạ, anh là vị thần hộ mệnh của Đại Hạ.

Nếu như bị cướp đi Kiếm Long Vương, Diệp Huyền Tần tức giận không còn bảo vệ Đại Hạ nữa.

Đối với Đại Hạ mà nói sẽ là tại họa thảm hại vô cùng.

Sau khi lắng nghe những lời của Lão quốc tướng quân, mọi người ở hiện trường đều sửng sốt.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, Lão quốc tướng quân sẽ thiên vị Diệp Huyền Tần như vậy.

Diệp Huyền Tần đã lên tiếng đồng ý giao Kiếm Long Vương ra.

Nhưng tại sao Lão quốc tướng quân lại muốn nó quay lại trên tay anh?

Lưu Tứ Bẫn không phục, đỏ mặt nói: “Lão quốc tướng quân, tôi không phục”

“Câm miệng lại.” Lão quốc tướng quân quân giận dữ khiển trách một câu: “Chuyện này cứ như vậy quyết định, ai cũng không được nhắc lại.”

“Anh Diệp, kết quả này anh có hài lòng không?”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không hài lòng.”

Lão quốc tướng quân hỏi: “Anh Diệp, anh còn yêu cầu gì khác nữa không?”

Diệp Huyền Tần nói: “Tôi còn hai yêu cầu. Thứ nhất, Lưu Tứ Bẫn cướp Kiếm Long Vương mà không hè đưa ra lý lẽ để mọi người tin tưởng, thứ hai ông ta đã lạm dụng quyền lực, xúc phạm pháp luật Đại Hạ, thậm chí còn muốn xuống tay với cấp dưới của tôi. Tôi muốn ông ta quỳ xuống xin lỗi và cho cục trưởng thực thi pháp luật này nghỉ việc.”

“Còn nữa, Thiên Hành Kiện không xứng danh thần soái, tôi muốn anh ta từ chức thần soái này.”

Chiến thần Côn Luân và Lưu Tứ Bẫn nghe vậy thì đều tức giận.

Quá nhiều rồi, Diệp Huyền Tần mẹ nó quá đáng.

Anh ta bảo vệ Kiếm Long Vương, còn giết chết ba chiến thần của cục thi hành án, anh ta còn càng là làm nhục nhã cục trưởng chấp hành pháp luật trước mặt mọi người.

Cái này vẫn còn không hài lòng, anh còn muốn ông ta quỳ xuống xin lỗi sau đó sẽ bị cách chức, cùng với việc để Thiên Hành Kiện từ chức thần soái Bắt nạt như vậy thật sự quá đáng Lão quốc tướng quân chỉ cần không thiên vị, làm đúng thì tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nhưng, kết quả lại gây bất ngờ cho bọn họ.

Lão quốc tướng quân quân suy nghĩ một chút, nói: “Để Lưu Tứ Bân quỳ xuống xin lỗi, cách chức làm việc đi. Nhưng, danh thần soái là đại diện cho quốc chủ, tôi không dễ quyết định được.”

Diệp Huyền Tần nói: “Vậy trước tiên hãy hoàn thành điều kiện đầu tiên đi”

Lão quốc tướng quân gật đầu, nhìn về phía Lưu Tứ Bân.

“Lưu Tứ Bân, anh có sai trước, còn không lập tức quỳ xuống xin lỗi.”

Lưu Tứ Bân nghe vậy thì suy sụp.