Chiến Thần Phong Vân

Chương 147



Sau khi ra khỏi nhà, Diệp Huyền Tần đi thẳng đến Khách sạn Thủy Cung để gặp Nhậm Tiền, bà chủ của khách sạn này.

Thủy Cung là khách sạn viên biển cao cấp nhất của thành phố này. Anh chuẩn bị tổ chức buổi tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi ba cho Từ Lam Khiết.

Sau khi Diệp Huyền Tần nói rõ ý đồ mình đến đây, Nhậm Tiền gật đầu: “Không thành vấn đề, buổi tiệc mừng sinh nhật cứ giao cả cho tôi.”

“Đúng rồi anh Tần, khách sạn này, tôi chuẩn bị bán cho người khác.”

Diệp Huyền Tần không kinh ngạc: “A, sau khi chuyển nhượng khách sạn, cô định làm gì?”

Nhậm Tiền: “Tôi là người nghiên cứu về y học, quản lý khách sạn không phải điểm mạnh của tôi.”

“Tôi chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần khách sạn cho người ta, lấy số tiền đó để đầu tư vào sản nghiệp y học.”

“Từ khi George đăng tin xin lỗi trên tạp chí quốc tế, ngành Đông y lại lần nữa nóng lên.”

“Hiện giờ đang có cơ hội tốt, nếu như nắm bắt được cơ hội này, cho dù là heo cũng có thể phất lên.

Diệp Huyền Tần gật đầu, anh không thể không bội phục ánh mắt sắc bén trong chuyện làm ăn của Nhậm Tiền.

Hoàn toàn chính xác ngành y dược đang được chú ý, sắp nóng lên rồi.

Thứ nhất, là do bài phát biểu tuyên bố xin lỗi của George, đã tạo ra tiếng vang lớn.

Mặt khác, vườn thuốc mà anh ta phát hiện ra, có thể giúp Đông y có bước nhảy vọt lên một tầm cao mới.

Diệp Huyền Tần nói: “Cô đừng chuyển nhượng cổ phần công ty nữa, để nhà họ Thẩm mua lại đi.”

Khách sạn Thủy Cung là mắt xích quan trọng, trên danh nghĩa nhà họ Thẩm chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần, Nhậm Tiền chiếm ba mươi phần trăm bao gồm cả quyền quản lý.

Lần này nếu như thu lại hết ba mươi phần trăm kia, thì toàn bộ Khách sạn Thủy Cung chính là khách sạn tư nhân của Diệp Huyền Tần rồi.

Nhậm Tiền vui sướng: “Được, tôi đã soạn thảo hợp đồng, anh Tần ký tên đi.”

Diệp Huyền Tần cầm bút lên, đang định ký tên mình. Có điều ,sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn ký ba chữ Từ Lam Khiết.

Anh chuẩn bị tặng ba mươi phần trăm cổ phần này cho Từ Lam Khiết, coi như là quà mừng sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô.

Tuy rằng anh rất muốn tặng cô cả trăm phần trăm, nhưng anh chỉ sợ Từ Lam Khiết không chịu nhận.

Khi nhìn thấy cái tên Từ Lam Khiết, Nhậm Tiền ghen tị bĩu môi.

Haiz, tạo hóa trêu ngươi, khó khăn lắm mới gặp được món ăn hợp khẩu vị, lại bị người khác nhanh chân đến trước.

Nhậm Tiền nói: “Nhà tôi vẫn còn một phần trăm cổ phần công ty nữa, đang nằm trong tay vài người quản lý chi nhánh công ty.”

“Bây giờ tôi sẽ thông báo cho bọn họ, để bọn họ đến đây ký tên.”

“Anh Tần, anh đến phòng làm việc của tôi ngồi chờ một lát nhé.”

Diệp Huyền Tần đang định đồng ý, nhưng khi nhìn Nhậm Tiền, anh vẫn quay người đi ra ngoài: “Không cần, tôi ngồi chờ ở ngoài này cũng được.”

Anh phát hiện ra, ánh mắt Nhậm Tiền nhìn mình rất mập mờ.

Không nên quá thân thiết với cô ta thì tốt hơn.

Đàn ông con trai ra ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.

Nhìn theo bóng lưng của Diệp Huyền Tần, vẻ mặt Nhậm Tiền hiện lên sự thất vọng, trong lòng cô cũng rất cô đơn.

Cô phát hiện ra, tình cảm cô ta dành cho Diệp Huyền Tần càng ngày càng sâu đậm, không thể tự kiềm chế được.

Thậm chí lần này cô ta bán sản nghiệp để lấy tiền mặt đầu tư vào ngành sản xuất y dược, cũng là vì muốn đến gần Diệp Huyền Tần thêm một chút.

Dù sao, nhà Diệp Huyền Tần cũng có sản nghiệp về mảng y dược.

Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm: “Hừ, cho dù anh là hoa đã có chủ thì đã sao? Hạnh phúc là thứ bản thân phải giành lấy.”

“Tôi nhất định sẽ cố gắng, chiến thắng được Từ Lam Khiết.”

“Huyền Tần, anh cứ đợi đấy. Có ngày anh sẽ phải quỳ xuống dưới gấu váy của tôi.”

Cô ta bắt đầu ảo tưởng.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Diệp Huyền Tần châm một điếu thuốc, vẻ mặt sung sướng.

Đàn ông trốn vợ hút thuốc, luôn luôn có cảm giác kích thích giống như yêu đương vụng trộm.

Lúc anh đang rít thuốc, một chiếc Audi A6 đột nhiên dừng lại trước mặt anh.

Cửa xe mở ra, một cô gái ăn mặc mát mẻ, đeo kính râm, chân giẫm lên giày cao gót từ trong xe bước xuống.

Cô ta tiện tay ném chùm chìa khóa cho Diệp Huyền Tần: “Đỗ xe giúp tôi.”

Cô ta đã coi Diệp Huyền Tần trở thành tên đàn em chuyên đỗ xe giúp khách hàng.

Diệp Huyền Tần không nhận, để mặc chùm chìa khóa rơi xuống đất.

Cô gái kia lập tức giận dữ xông đến: “Tai anh điếc đấy à, có nghe thấy không.”

Diệp Huyền Tần không kiên nhẫn nói: “Tôi không phải người chuyên đỗ xe cho khách.”

“Hả?” Cô gái thời thượng kia hơi sửng sốt: “Giọng nói của anh có chút quen.”

“Anh là…” Cô ta cẩn thận quan sát Diệp Huyền Tần, sau đó hét to: “Cậu là Diệp Huyền Tần.”

Diệp Huyền Tần khẽ nhíu mày nhìn sang cô gái thời thượng kia, có điều… Anh không nhận ra.

“Cô là ai?” Diệp Huyền Tần tò mò hỏi.

Cô gái kia vội vàng bỏ kính râm ra nói: “Sao thế, ngồi tù năm năm, ngay cả tôi cũng không nhận ra nữa à?””